Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 2

Tôi nghĩ có lẽ tôi phải thật sự lên cơn thần kinh và đang la hét. Tuy nhiên, Chúa ơi, nếu cứ phải căng thẳng lên mỗi khi có điều gì đó không ổn trong cuộc sống thì có lẽ sẽ có rất ít thời gian cho những chuyện khác. Cuộc đời của người phụ nữ đầy ắp những nỗi bất ngờ - người nấu ăn nghỉ việc, chỗ giặt ủi gửi trả mấy bộ váy không phải của mình, ổ bánh mì nướng bị xẹp lép – có hàng ngàn chuyện có thể xảy ra không êm xuôi. Một người phụ nữ thượng lưu đúng danh quen đối phó với mọi vấn đề như thế này. Còn tôi, tôi sẽ đối phó ra sao với vấn đề này?

Khi tôi bị bối rối mạnh, phương pháp tôi dùng để tự trấn an là ngồi xuống và tổng kết lại tất cả, viết ra thật đầy đủ. Khi làm xong, tôi luôn nhận thấy mình lại có khả năng suy nghĩ sáng suốt. Ba tiếng nữa, Jack Holden sẽ ghé rước tôi để cùng tôi đến nhà anh chị Rexley uống nước chơi. Tôi tin chắc khi chàng đến, tôi biết mình phải làm gì.

Tôi sẽ bắt đầu từ ông chồng tôi, Bert Willoughby. Mập, bị xung huyết và được xem là người yêu đời.Một người thật sự giúp làm vui. Loại người thích đùa, càng tục tĩu và bất ngờ, ông ấy càng vui.

Có lẽ hơn một trăm lần tôi xém hét lên vì bực mình về những trò đùa của Bert. Nhưng tôi chỉ mỉm cười và tôi giả vờ như thấy vui. Một người phụ nữ thượng lưu không để lộ cảm xúc.Người phụ nữ thượng lưu có thể có ý giết một người nào đó. Người phụ nữ thượng lưu chỉ mỉm cười.

Bà mẹ kính yêu của tôi đã răn dạy tôi như thế, và tôi có thể tự phụ rằng bà sẽ rất tự hào về cách sống đúng theo giáo dục của bà. Cả khi tôi quyết định giết chết Bert.

pdf12 trang | Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1249 | Lượt tải: 0download
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 2, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan CƯỜI ĐẾN CHẾT Tôi nghĩ có lẽ tôi phải thật sự lên cơn thần kinh và đang la hét. Tuy nhiên, Chúa ơi, nếu cứ phải căng thẳng lên mỗi khi có điều gì đó không ổn trong cuộc sống thì có lẽ sẽ có rất ít thời gian cho những chuyện khác. Cuộc đời của người phụ nữ đầy ắp những nỗi bất ngờ - người nấu ăn nghỉ việc, chỗ giặt ủi gửi trả mấy bộ váy không phải của mình, ổ bánh mì nướng bị xẹp lép – có hàng ngàn chuyện có thể xảy ra không êm xuôi. Một người phụ nữ thượng lưu đúng danh quen đối phó với mọi vấn đề như thế này. Còn tôi, tôi sẽ đối phó ra sao với vấn đề này? Khi tôi bị bối rối mạnh, phương pháp tôi dùng để tự trấn an là ngồi xuống và tổng kết lại tất cả, viết ra thật đầy đủ. Khi làm xong, tôi luôn nhận thấy mình lại có khả năng suy nghĩ sáng suốt. Ba tiếng nữa, Jack Holden sẽ ghé rước tôi để cùng tôi đến nhà anh chị Rexley uống nước chơi. Tôi tin chắc khi chàng đến, tôi biết mình phải làm gì. Tôi sẽ bắt đầu từ ông chồng tôi, Bert Willoughby. Mập, bị xung huyết và được xem là người yêu đời.Một người thật sự giúp làm vui. Loại người thích đùa, càng tục tĩu và bất ngờ, ông ấy càng vui. Có lẽ hơn một trăm lần tôi xém hét lên vì bực mình về những trò đùa của Bert. Nhưng tôi chỉ mỉm cười và tôi giả vờ như thấy vui. Một người phụ nữ thượng lưu không để lộ cảm xúc.Người phụ nữ thượng lưu có thể có ý giết một người nào đó. Người phụ nữ thượng lưu chỉ mỉm cười. Bà mẹ kính yêu của tôi đã răn dạy tôi như thế, và tôi có thể tự phụ rằng bà sẽ rất tự hào về cách sống đúng theo giáo dục của bà. Cả khi tôi quyết định giết chết Bert. Nhưng tôi nói sớm quá. Cái tật kinh khủng quá. Tôi lấy Bert sau khi mẹ mất. Lúc đó, tôi hai mươi mốt tuổi và không một xu dính túi, nhưng tôi được dạy môn nghệ thuật cắm hoa, tôi biết nấu món xúp gạch tôm, biết tổ chức dạ hội từ thiện hoặc bữa tiệc tối hai chục người... Khi tôi muời hai tuổi cha đã chết mà không hề biết nghĩ đến mẹ con tôi, và khoản bảo hiểm chỉ đủ để chúng tôi vượt qua mọi khó khăn khi tôi xuất hiện lần đầu tiên tại xã hội. Khi tôi gặp Bert, anh ấy là một chàng trai trẻ có tiếng cười yêu đời. Anh ấy có tiền, dĩ nhiên rồi, và một cơ ngơi làm ăn của riêng anh - xuất nhập khẩu. Mẹ luôn nói rằng yêu một người đàn ông giàu cũng dễ như yêu một người đàn ông nghèo, và tôi tin mẹ. Nhưng bà mẹ kính yêu của tôi không hề được quen biết Bert. Thậm chí tôi còn tin chắc mẹ sẽ thừa nhận rằng không thể yêu một người mà hạnh phúc lên đến tột độ khi anh ta mời khách uống bằng những cái ly chảy nước vào quần áo. www.phuonghong.com www.taixiu.com 6 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Tôi dám nói rằng suốt mười lăm năm trong đời sống vợ chồng, tôi đã nghĩ đến việc giết Bert khoảng một chục lần. Nhưng dĩ nhiên là tôi không làm gì. Chẳng lẽ lại đi giết người vô cớ. Nhưng rồi Bert cho tôi một cái cớ. Bert về nhà vào một buổi tối, vẻ mặt rầu rĩ. Tôi đang ngồi ở bàn viết, lên lịch trình trong tuần. Buổi dùng trà cùng bà Aylesworth và Hội Làm Vườn. Cuộc họp Hội Chữ Thập Đỏ. Một buổi chiều tại bệnh viện với tư cách là thành viên của Hội Từ Thiện. - Betty à – Bert nói với giọng than thở và ánh mắt giận dữ, em có biết anh phát hiện ra điều gì hôm nay không? Jack Holden tham ô tiền của công ty. Sáng mai anh phải tố giác nó với cảnh sát. Tôi phải thừa nhận rằng tim tôi nhảy phốc lên và cảm thấy lạnh ngắt từ đầu xuống chân. Jack, chàng Jack yêu dấu của tôi mà lại ăn cắp tiền của công ty à? Jack là thư ký đặc biệt của Bert và lãnh lương rất hậu. Nhưng chàng yêu thích sự xa hoa nên tôi không trách chuyện chàng đã làm. Thật là đây là lỗi của Bert, bởi vì nếu Bert không keo kiệt với tôi, thì tôi đã có thể cho Jack khoản tiền mà chàng cần. Suốt một hồi, tôi chỉ có thể nhìn Bert, tự hỏi xem ông chồng của tôi có biết chuyện tôi quan hệ với Jack. Nhưng rõ ràng Bert không hay biết gì, nên tôi giả vờ phẫn nộ. - Chắc chắn anh ấy phải vào tù thôi! Tôi thốt lên. Nhưng anh yêu ơi, tối chủ nhật anh đi Mê-hy-cô rồi. Nếu anh cho bắt Jack ngay bay giờ, anh hãy nghĩ đến hậu qủa gây ra ở công ty trong suốt hai tuần anh đi vắng. Suốt thời gian đó, người ta chỉ bàn tán xôn xao, ngồi lê đôi mách. Sẽ không có ai làm việc. Vậy anh có nên giả vờ không biết gì và chờ khi về rồi hãy bắt anh ấy? - Trời, Betty, em nói đúng qúa, Bert nói. Như mọi khi, em nói rất đúng. Bert để tay lên bụng nhăn mặt: - Ui da, lo nghĩ và giận Holden chỉ làm cho chuyện tiêu hoá đã xấu của anh thêm tệ hơn thôi. Sao lại phải làm hại cái bao tử và làm hại chuyến đi vì lo lắng cho công ty trong thời gian anh đi xa? Anh sẽ làm như em nói, để chờ anh về. - Anh Bert à, như vậy là khôn ngoan hơn, tôi nói. Bà mẹ kính yêu của tôi từng dạy rằng đàn ông luôn thích được tán thưởng, và tôi có thể làm chứng rằng điều này là chính xác. - Em nghĩ anh sẽ tỏ ra thân thiện với Jack, như thế anh ta sẽ không biết gì. - Dĩ nhiên. Bert ngáp, rồi gãi người. - Anh đi ngủ đây. Tối mai anh có bữa tiệc lớn. Sẽ có George Gordon, cái thằng thích đùa, diễn viên truyền hình ấy. www.phuonghong.com www.taixiu.com 7 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - À, thế à? Chính vì vậy mà Bert bị đau bao tử - vì tất cả các buổi tiệc tùng mà anh ấy thích đi. Cái mặt tròn của Bert cười nhăn lên. - Thằng này vui lắm! Anh thật sự muốn tham dự buổi phát hình của nó. Có lẽ anh sẽ thử xin nó xem, có thể anh sẽ gợi ý một trò đùa với nó. Hy vọng nó sẽ không từ chối. Nói xong Bert đi ngủ. George Gordon là người dẫn trò buổi phát hình ưa thích nhất của Bert, “Bạn hãy tìm và bạn sẽ thấy”. Trong chương trình truyền hình này, các ứng cự thi đấu phãi thực hiện những trò vô duyên để dành những phần thưởng rất nhiều tiền. Có lẽ các bạn đã hiểu tôi nói đến loại chương trình gì. Dĩ nhiên là nếu được làm trò hề trong đó thì Bert sẽ không tồi. Ngay khi nghe cửa phòng Bert đóng lại, tôi đã quyết định, ý tôi nói là quyết định về cái chết của Bert. Tôi không chịu nỗi ý nghĩ là Jack Holden đi tù. Jack yêu dấu của tôi, cao to, đẹp trai! Ôi! Chàng Jack rất rành cách làm cho tim phụ nữ đập nhanh hơn, chàng biết tạo cho phụ nữ cảm giác yêu được yêu thương và ngưỡng mộ. Khi Bert thuê chàng, và khi Jack và tôi gặp nhau, cuối cùng cuộc sống đã có nghĩa với tôi. Bert rất thường đi vắng vì những chuyến công tác lâu ngày, và khi đó Jack bù đắp cho tôi những năm mà tôi chịu đựng Bert. Chúng tôi sinh ra để cho nhau. Tôi không thể thiếu mất Jack cũng như ngôi nhà nghỉ ở quê, vườn hồng, ao sen, phòng khách kiểu Empire. Nếu Bert tống Jack vào tù, thì không những tôi sẽ mất Jack mà đồng thời sẽ mất tất cả những gì còn lại. Bởi vì hiển nhiên là Jack sẽ nói về quan hệ của chúng tôi với hy vọng Bert sẽ khoan hồng. Tuy nhiên, cũng giống nhiều người khác có bề ngoài vui tính, cái tâm sâu của Bert xấu xa và lạnh lùng. Ngay khi biết Jack là tình nhân của tôi, Bert sẽ tống tôi ra đường không một xu đính túi. Khi đó, tôi sẽ ra sao? Tôi không chịu nổi ý nghĩ đó. Đơn giản là tôi không chấp nhận để cho lối sống của tôi bị xuống cấp. Và giải pháp duy nhất để ngăn cản điều này là Bert phải biến mất. Dù gì, tất cả chúng ta một ngày nào đó cũng phải chết mà. Điều này vô cùng lôgíc, đúng không? Tôi đã thường tự hỏ tại sao đàn ông lại xem phụ nữ như một sinh thể không có lôgíc. Tôi nhấc điện thoại, gọi đến căn hộ của Jack. - Anh yêu – tôi nói khẽ bằng cái giọng dịu ngọt và trầm trầm mà mẹ đã dạy cho tôi, ngày mai anh đến nhé. Bert sẽ đang dự tiệc. Đừng hỏi tại sao, chuyện rất quan trọng đối với hai ta. Em sẽ kể cho anh nghe tất cả khi gặp nhau Tôi gác máy xuống trước khi chàng kịp hỏi gì. Tôi không muốn chàng lo lắng. Khi gặp chàng, tôi lên xong cả một kế hoạch, y như khi tôi lên chương trình cho Hội Từ Thiện của tôi. Tôi biết rằng, tôi sẽ gặp khó khăn khi thuyết www.phuonghong.com www.taixiu.com 8 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan phục Jack, nhưng khi hiểu ra rằng, không còn cách nào khác là bị ngồi tù vài năm, chắc chắn chàng sẽ theo kế hoạch của tôi. Tôi quay ra bàn và bắt đầu ghi chép lại, bởi vì viết mọi thứ trên giấy trắng mực đen giúp tôi sáng sủa ra. Trong vòng một tiếng là xong kế hoạch. Đơn giản không một kẽ hở. Chuyện sẽ xảy ra vào tối chủ nhật, cái buổi tối mà lẽ ra Bert sẽ lấy máy bay đi Mê- hy- cô. Như vậy, người ta sẽ không để ý sự vắng mặt của anh suốt vài ngày. Và khi đó, anh ấy sẽ ở nơi mà người ta sẽ không bao giờ tìm thấy. Tôi xé những gì đã ghi chép thành những mảnh thật nhỏ, vứt vào sọt rác. Sau đó tôi viết tấm ngân phiếu gửi Hội Bảo Vệ Động Vật rồi đi ngủ. Đến tối chủ nhật. Thời điểm mà Bert sẽ ra xe lửa lên thành phố lấy máy bay đi Me- hy- cô. Thời điểm mà Bert phải biến mất. Nhưng tất nhiên là anh ấy không hay biết gì, nên tâm trạng anh ấy đặc biệt rất vui. Tôi chuẩn bị bữa tối để tiễn anh, và theo yêu cầu của tôi, Bert đã mời Jack để Jack không nghi ngờ gì. Cả ba chúng tôi có buổi tối rất vui, mặc dủ Bert bị đau bao tử. Bert kể chuyện vui và chúng tôi cười. Bert còn kể cuộc gặp với kẻ thích đùa George Gordon, diễn viên truyền hình. - Con người hết xảy – Bert vừa nói vừa cười. Chúng tôi một đồng một cốt với nhau. Tôi sẽ tham gia chương trình của anh ấy vào mùa thu. Chúng tôi đã cùng nhau phác thảo vài sáng kiến độc đáo. Tôi đã gợi ý cho anh ấy hai thứ mà anh ấy rất thích. Jack hơi toát mồ hôi. Tôi để ý thấy tay run, nên tôi rót thêm rượu cho chàng. Đúng như tôi dự kiến, thoạt đầu hơi khó thuyết phục Jack. Nhưng tôi đã chứng minh cho chàng thấy việc này có ý nghĩa thế nào với hai chúng tôi, và chàng đã đồng ý. Bert liếc nhìn đồng hồ. - Tôi đi lấy xe đây, mang ra trước nhà, Bert nói. Nếu xe không chạy được thì cũng nên biết trước. Bert vừa cười vừa bước ra. Jack lau mặt, đôi mắt nâu đẹp của chàng đột nhiên lo âu. - Betty à, chàng nói, bộ không có cách nào khác để giải quyết vấn đề này hay sao? Anh muốn nói là cho dù anh có đi tù, thì cũng không bị quá một năm đâu. Còn nếu anh năn nỉ anh ấy khan hồng... Anh Bert không xấu tính đâu, những người không trả nợ được, anh Bert cũng cho họ nợ suốt mấy năm mà.... - Anh yêu, tôi nói với chàng bằng một giọng xoa dịu, em biết anh cảm thấy như thế nào. Nhưng anh Bert sẽ tìm mọi cách để anh lãnh án tối đa. Bert hiếu thắng lắm. Rồi anh ấy sẽ đưa anh lên danh sách đen- cả khi qua nhiều năm, anh ra tù rồi, anh sẽ rất khó tìm việc làm. Chuyện phải xảy ra như em đã định. Em sẽ không chịu nổi nếu anh đi tù. Thật sự, em không chịu nổi. www.phuonghong.com www.taixiu.com 9 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Tôi ôm chàng vào lòng, kéo chàng vào tôi để chàng hôn tôi. Khi rời tôi ra, chàng nói bằng một giọng khàn: - Betty ơi, Betty yêu, em là lẽ sống của đời anh. Ta sẽ đi đến cùng. Ta không còn cách nào khác. - Sẽ ổn cả mà, tôi trấn an chàng. Bert đã ủy quyền cho em, Khi không còn anh ấy nữa, chúng ta sẽ cùng quản lý công ty. Anh hãy nghĩ đến những giờ tuyệt diệu mà ta được hưởng, không phải bận tâm đến một tên Bert. - Đúng, Betty à! Bây giờ chàng mới mỉm cười. Em đã thuyết phục được anh. Nhưng anh ước gì xong cho rồi. Bert bước vào, tay ôm bụng như đang đau. Tôi tương đối mừng rằng, anh ấy không đọc được ý nghĩ của tôi trong lúc này. Một người phụ nữ thượng lưu phải biết giữ kín suy nghĩ, và đó là điều tôi làm. Viết ra giấy, rồi xé giấy đi là cách làm đẹp nhất và chắc ăn nhất. - Sẵn sàng, Bert nói. Betty, em có nhớ cho thuốc đau bao tử của anh vào hành lý không? - Có, trong bóp du lịch. - Khi đó, tôi để ý thấy vết bẩn trên áo. Có lẽ khi hôn tôi, Jack đã làm đổ rượu lên đó. - Em phải đi thay đồ, tôi nói với Bert. Em sẽ làm nhanh, không qúa năm phút, anh cứ ra xe trước đi. Tôi lên thay đồ, làm sao tôi có thể ra đường với một cái áo bẩn. Khi tôi trở xuống Bert và Jack đã ngồi trong xe. Và Bert đang nói về một nhân viên bất lương mà có lần anh ấy cho vào tù nhiều năm. Tôi biết đó là kiểu giả dối của anh Bert để làm cho Jack lo sợ. Nhưng tôi lấy làm mừng, bởi vì điều này xác nhận những gì tôi đã nói về tính khí hiếu thắng của Bert. Tôi ngồi vào trong tay lái, bởi vì tôi lái xe giỏi hơn Bert nhiều. Trên thực tế, phụ nữ lái xe giỏi hơn đàn ông vì phụ nữ tiếp thu mọi chuyện một cách bình tĩnh hơn. Bert ngồi cạnh tôi, còn Jack ngồi phía sau. Tôi đã thuyết phục được Bert đi chuyến tàu tốc hành ở Ellenville, thay vì đi xe buýt ở Bartlett. Ở Ellenville, luôn có rất đông người đi chuyến tốc hành chủ nhật để trở về thành phố. Trong một chuyến tàu lửa đầy ắp người, về sau sẽ không ai nhớ nổi xem Bert có ở trên tàu hay không. Ta nên nghĩ đến những chi tiết như thế. Tôi lái xe lên một ngọn đồi nhìn xuống nhà ga. Đến đó tôi dừng xe và tắt máy. - Betty ơi! Bert phản đối. Em làm gì vậy? - Ồ! Đêm nay đẹp quá, tôi nói. Ta hãy thưởng thức một tý đi! ta sẽ nhìn thấy tàu đến và dư sức ra ga kịp. Mà anh lại không cần mua vé. Thẻ tháng của anh cũng sài được trên tuyến này. www.phuonghong.com www.taixiu.com 10 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Mà anh luôn nói, tàu lửa luôn đến trễ, Jack xen vào. Quá đúng, Bert cười nói. Này mọi người có biết chuyện cái thằng khoái đùa George Gordon kể cho tôi nghe không? Về một ông kỹ sư luôn bị tàu đến trễ, khi người ta hõi tại sao, ông nói.... Tôi không nghe, tôi đang chăm chú theo dõi bóng tối. tàu thật sự hay bị trễ. Có khi chuyến tàu còn bị hủy hẳn; không thể tin dịch vụ tàu được. Chẳng lẽ tôi để mình bị bắt vì một sự lộn xộn ngu ngốc trong giờ giấc của tàu lửa. Bà mẹ kính yêu đã luôn dạy tôi phải nghĩ đến tất cả những gì có thể trục trặc trong bất kì tình huống nào. Bert tiếp tục nói. Rồi tôi thấy ánh đèn vàng của chuyến tàu. Đoàn tàu dài, sáng đang vào ga. Bert lính quýnh lên - Đến lúc phải đi rồi. - Đúng, anh Bert à! Anh Jack ơi! Đó là tín hiệu đã thoả thuận. Jack ra tay với thái độ bình tĩnh đáng khen, lượm khúc ống sắt tôi để sẵn sau xe, đập lên đầu Bert. Bert la lên một tiếng, đột ngột quay lại. Nhưng Jack lại đánh nữa, rồi mọi thứ kết thúc. Tôi rất vui mừng vì mọi chuyện đã xong và nhanh.Tôi rất ghét nhìn thấy ai chịu đau đớn. Suốt một hồi, cả tôi và Jack không động đậy. Tàu lửa ở dưới dừng lại, hành khách lao lên tàu, rồi tàu đi tiếp và màn đêm im lặng ập xuống chúng tôi. Nhưng không phải là bầu im lặng thật sự. Lá cây đang kêu rì rào như thể hàng ngàn cái lưỡi nhỏ xíu đang cùng nhau chep chép. Một con cú mèo kêu lên nhiều tiếng. Tiếng ọc ọc lạ lụng thốt ra từ họng Bert - hơi thở cuối cùng của anh ấy – trong khi bắp thịt anh giãn ra. Chuyện lạ lùng, nghe tưởng như tiếng cười. - Anh ấy chưa chết! Jack thốt lên. - Đương nhiên là chết rồi, anh yêu à! Tôi nói với chàng. Mọi chuyện đã xảy ra hoàn toàn tốt đẹp và rất nhanh, sắp xong rồi. Bert ngồi xệ trên ghế và sắp làm dính máu vải bọc ghế. Anh ta không bao giờ gọn gàng được.Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Từ dưới ghế, tôi lấy ra một cai khăn bông cũ, quấn nhanh đầu Bert. Rồi tôi kéo Bert thấp xuống một chút, đề người ta không thấy từ bên ngoài. - Anh sẽ thấy an tâm hơn khi không còn thấy anh ta nữa, Jack nói. Chàng nói bằng một giọng cứng rắn hơn vì vừa mới chứng kiến đầu óc thực tế nhanh nhẹn của tôi. Hết ba phần tư cuộc đời gồm việc lo nghĩ đến những chi tiết nhỏ, mẹ thường nói thế. - Ta hãy đi đến ngôi nhà có ma đi. Bert thường nhắc đến chỗ đó lắm, chôn anh ấy ở đó thật là thích hợp. www.phuonghong.com www.taixiu.com 11 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Tôi bật máy xe. Vài phút sau, tôi rẽ vào khu rừng đầm lầy; không thể làm gì được với khu rừng này; gỗ thì chất lượng xấu, nền đất ẩm ướt, và địa điểm không trong sạch. Bert là chủ khu đất này. Cách đây mấy năm rồi, Bert đã mua lại quyền cầm cố chưa thanh toán vì anh ta phải lòng một ngôi nhà cũ kĩ đổ nát nằm ngay giữa rừng và có tiếng là có ma. Thậm chí Bert đã bắt đầu cho sửa nhà lại, cho đến khi tôi thuyết phục được anh ấy bỏ cuộc. Vào trong rừng sâu khoảng một cây số, chúng tôi gặp một chỗ rừng thưa hoàn toàn cô lập. Đèn pha chiếu sáng, một ngôi nhà kiểu thuộc địa, đổ nát, cửa sổ vỡ. Một cây nhỏ ngã xuống mái nhà. - Nếu chỗ này chưa có ma, Jack nói, thì sẽ ổn cho đến khi ta tìm được một ngôi nhà có ma thật. Jack có mang theo một chai rượu và chàng cảm thấy tự tin. - Có thể Bert sẽ là một con ma thứ thiệt. Betty ơi, bây giờ ta làm gì? - Đào mộ trong tầng hầm cho Bert. Em có mang theo đồ nghề trong cốp xe, hai cái đèn pin, cái chày nhồi để ấn đất... - Cái chày nhồi! Jack thốt lên. Em tuyệt vời thật, đúng là tuyệt vời.Không có người phụ nữ nào lại nghĩ đến chuyện mang theo một đồ nghề như thế. Tôi cảm ơn lời khen, nhưng Chúa ơi, nhớ đến cái chày nhồi là điều bình thường. Tôi tuyệt đối tin rằng một người phụ nữ biết tổ chức bữa tiệc tối cho hai mươi bốn thực khách mà không sai sót gì thì cũng có khả năng tổ chức hầu như bất cứ cái gì khác. Jack cầm lấy đồ đạc. Rồi cả hai mang Bert ra khỏi xe, kê cho anh ấy ngồi bên gốc cây, để cho anh ấy không còn có thể làm bẩn nệm xe nữa. Vừa mới quay đi, thì Jack lại lo lắng thốt lên. - Betty, nhìn đây! Jack chỉ một gói thuốc lá nhàu nát nằm bên đường. Ngón tay chàng, toàn ngón tay chàng run lên dữ dội. - Có người đến đây! chàng nói bằng giọng lo sợ. Chắc chắn là có người đến. Vấn đề là biết đến lúc nào. Tôi lượm bao thuốc lên xem, nó rất ẩm. - Người ta bỏ rơi cách đây mấy ngày rồi – tôi nói. Đêm hôm kia có mưa. Anh biết không, đôi khi người ta đi săn hay đi dã ngoại cũng đến đây. Không có gì phải lo sợ đâu. Em sẽ cho chặn đường lại và cho bịt kín cửa sổ và cửa nhà. Khi đó, sẽ không có ai đến đây nữa, cho đến khi nhà sập đổ luôn. Nói xong, tôi dẫn Jack đến ngôi nhà cũ thê lương, hôi hám. Khi xuống tầng hầm, chúng tôi đào cho Bert một ngôi mộ sát bên chân tường. Không sâu lắm, nhưng cũng đủ để chôn. Cả hai chúng tôi đều muốn làm cho xong. Rồi chúng tôi trở ra tìm Bert. www.phuonghong.com www.taixiu.com 12 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Bert đã biến mất! Bên gốc cây, chỉ còn mỗi khăn bọc đầu Bert. Không còn gì khác nữa. Tôi hoàn toàn sửng sốt. - Có kẻ đến đây, Jack nói bằng giọng khàn khàn. Có kẻ mang Bert đi mất. Nhung chàng chỉ tỏ ra vô lý mà thôi. Không ai có thể đi xe qua đây, qua con đường này mà không bị chúng tôi nghe thấy. Tôi không phủ nhận rằng tôi rất lúng túng, nhưng tôi nhất quyết không để lộ. Một phụ nữ thượng lưu phải tỏ ra bình tĩnh và lý trí trong mọi tình huống. Làm như thế mới làm gương cho những người khác. Tôi rọi đèn pin và lục soát bóng đêm xung quanh. Đâu đó một con cú mèo kêu rú lên. Bóng đêm và bầu im lặng thật đáng sợ. Và không thấy bóng dáng Bert đâu cả. Bert như biến mất như trong một trò ảo thuật thuộc loại ưa chuộng của anh ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình. Tôi nhớ tôi từng tức tối nghĩ rằng tôi không thể nào chắc chắn rằng Bert sẽ không làm hỏng kế hoạch của tôi vào phút giây cuối cùng. Rồi tôi nhìn thấy bụi cây động đậy cách đó vài mét. Tôi chạy đến chỗ đó. Chính Bert, anh ấy đang lê dưới đất. Bert dừng lại khi bị tôi bắt kịp, anh ấy toan ngồi dậy, răng anh ấy nhe ra thành một cái miệng nhăn nhó, lẽ ra là một nụ cười. - Betty, em yêu, Bert cực nhọc nói, một trò đùa.... cho em. Trò đùa hay nhất. Anh chưa chết hẳn. Bây giờ phải giết anh lại. Anh ấy phá lên cười nhưng đột ngột ngưng, mắt nhắm lại, ngã xụp xuống đất. Tôi dè dặt nhìn anh ấy, phòng đó lại là trò đùa khác, nhưng anh ấy không động đậy nữa. Tôi bắt mạch anh ấy. Bert đã chết hoàn toàn. Jack hơi bị sốc – chàng Jack yêu qúy của tôi. Chàng thật sự rất nhạy cảm – nhưng chẳng bao lâu, mọi chuyện kết thúc. Chúng tôi ấn nền đất thật chặt dưới tầng hầm, xoá sạch mọi dấu vết rồi trở ra. Ngẫm lại, sự việc đã diễn ra thật sự tốt đẹp. Cho dù ta có tiến hành việc gì đi nữa, phải luôn có vài trục trặc nhỏ. Chúng tôi đi thẳng về nhà. Jack vô nhà uống một ly rồi lên thẳng thành phố. Jack cũng mang theo valy của Bert, cặp tài liệu và một cái mũ của anh ấy. Jack ra nhà ga gửi va ly và cặp tài liệu vào một ngăn gửi hành lý tự động. Sau vài ngày, người ta sẽ tìm thấy đồ ở đó và gửi thẳng đến văn phòng trung tâm. Còn cái mũ của Bert, Jack mang đi treo ở quầy bar luôn đầy ắp người, và mũ cũng sẽ tìm được sau vài ngày. Khi đó tình thế sẽ rất rõ ràng. Người ta sẽ nghĩ rằng Bert đã đến thành phố rồi, do còn phải chờ thêm một giờ trước khi xe đi ra sân bay khởi hành, nên đã đi gửi vali và ra bar uống một hai ly. www.phuonghong.com www.taixiu.com 13 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Sau đó chuyện gì đã xảy ra, người ta sẽ nghĩ? Bert đã biến mất. Có thể anh ấy đã uống rượu say rồi bị giết chết và bị trộm đồ. Ai nói được. Mọi chuyện đã diễn ra vào chủ nhật tuần rồi, cách đây ba ngày. Ba ngày bình yên, ngoại trừ thỉnh thoảng trong đầu tôi vang lên tiếng cười cuối cùng của Bert trước khi chết. Ba ngày để tôi và Jack đủ để bắt đầu lo lắng là không có tin của Bert từ Mê-hy-cô. Cho đến đó, tất cả diễn ra như tôi dự kiến. Nhưng bây giờ, nếu là một phụ nữ như bao phụ nữ khác, có lẽ tôi đã thật sự hét lên. Hôm nay, tôi nhận được thư của Bert. Thư đến bằng phát chuyển nhanh. Gửi từ thành phố tối hôm qua. Phong bì có tuồng chữ của Bert. Và có cả địa chỉ người gửi nữa. Bert Willoughby qúa cố, Tầng Hầm, Ngôi Nhà Có Ma. Tôi nín kịp tiếng hét khi đọc thấy địa chỉ, tôi bị sốc mạnh khi đọc địa chỉ này. Bert Willoughby qúa cố! Có nghĩa rằng anh ấy đã chết. Và chôn trong tầng hầm ngôi nhà ma. Và anh ấy biết rõ như thế! Mặc dù đã được bà mẹ kính yêu dạy rằng, phải luôn đối phó với tình huống mới ngay chứ đừng chần chừ, tôi phải mất một tiếng mới mở thư ra. Và cả khi đó, thần kinh tôi đã kiệt sức. Thư nói như thế này. Betty yêu dấu, Xin chào, người đã chết xin chào em. Xin chúc mừng em về vụ án mạng đầu tiên của em. Cảm giác em như thế nào? Cảm giác của anh khá thú vị, nhưng rất khó chịu. Điều tệ nhất là chờ đợi. Betty, em đúng là một người phụ nữ nghị lực. Anh nghĩ em sẽ thành công trong kinh doanh. Lẽ ra anh phải để giúp anh từ lâu. Thôi, bây giờ anh hối tiếc cũng đã muộn rồi. Anh đã chết và được chôn cất xong, anh rất mừng. Bởi vì có cảm giác anh đã thôi không chịu những cơn đau nữa – vì đến giai đoạn cuối, cơn đau thật sự kinh khủng. Cơn đau nào hả? Dĩ nhiên là đau bao tử của anh. Đó chính là bệnh ung thư. Anh không nói cho em biết vì anh thấy không cần phải nói làm gì. Những tháng vừa rồi, anh đã chuẩn bị xắp xếp cho em để có thể tiếp tục công việc làm ăn của anh cho tốt. Lẽ ra chuyến đi Mê- hy- cô là việc làm cuối cùng của anh. Khi anh về, lẽ ra sẽ là bệnh viện, sẽ ráng thêm vài tháng, rồi chấm dứt. Betty của anh, tình yêu của anh, kẻ đã thật sự giết anh, cám ơn em đã tránh cho anh những ngày tháng cuối cùng ấy. Ở chỗ này, tôi tức giận ngưng đọc. Bert biết rằng mình sắp chết, vậy mà không nói với tôi! Nét điển hình không tôn trong tôi của anh ấy. Rồi bức thư nói tiếp: www.phuonghong.com www.taixiu.com 14 www.thuvien24.com Tác giả: Robert Arthur TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Rồi anh biết được chuyện Jack – ý anh muốn nói, chuyện em và Jack. Chuyện này đã làm anh nổi giận thật. Lúc đầu anh nghĩ đến chuyện đuổi em ra đường. Rồi anh nảy ra cái ý là sẽ rất vui khi theo dõi những bước đi của em khi em biết chuyện bí mật tội lỗi của em có thể sẽ bị lộ. Mà em luôn biết rằng, anh luôn thích làm trò đùa. Phải thú thật với em rằng, anh không ngờ mình sẽ bị sát hại. Tối hôm đó, khi thông báo với em rằng, Jack đã ăn cắp tiền của công ty, anh đã nói thật to rằng, anh sẽ đi ngủ. Rồi anh bắt điện thoại nghe và nghe được cuộc hẹn hò của em và Jack. Sau đó, anh nhìn xuống dưới nhà và thấy em đang viết nguệch ngoạc rồi xé kĩ những gì đã viết ra. Khi em ngủ rồi, anh đã trở xuống nhà, thu lượm mấy mẩu giấy nhỏ, anh ấy một danh sách đi chợ của em, xé nát, cho thế vào sọt rác. Ngày hôm sau, anh mang mấy mẩu giấy vào văn phòng. Anh phải mất một ngày mới ráp lại được. Anh đã kinh ngạc khi thấy kế hoạch giết người. Rồi... anh quyết định để cho em thực hiện kế hoạch. Tại sao lại không? Trước sau gì anh cũng sắp chết. Tại sao phải kéo dài và đau đớn suốt nhiều tháng trời. Em làm như vậy là giúp anh. Và anh rất vui khi nghĩ rằng, Jack và em khổ công và mạo hiểm thực hiện một vụ sát nhân không cần thiết. Betty, bây giờ em đang nghĩ gì? Dù gì đi nữa, em hãy tin anh, anh đang cười đấy. Em hãy đến gần ngôi nhà ma và có thể em sẽ nghe được tiếng cười của anh đang vang lên từ tầng hầm nơi em đã chôn anh. Em tự hỏi, anh đã làm gì về vụ giết người đúng không? Câu trả lời là: không làm gì cả. An

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • pdftraitimcuanguoidachet02.pdf
Tài liệu liên quan