Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 5

Thanh tao trắng muốt như một con mèo cái thuần giống, chiếc Jaguar đặt trên cái bàn xoay sau mặt kính cửa hàng. Nó cứ quay liên tục để dễ thu hút người qua lại hơn. Lou Rice ngắm chiếc xe thật lâu qua tấm kính. Hắn cảm thấy cổ họng khô đi và bao tử co thắt lại. Chỉ nhìn chiếc Jaguar thôi cũng đủ làm hắn bệnh. bệnh vì oán hận khi nghĩ đến chiếc xe cũ kỹ đời 49 đang nằm trong gara khách sạn là một sự lăng nhục đến uy thế và cá nhân hắn; bệnh vì thèm thuồng khi nghĩ đến nệm da, sức mạnh của động cơ, bánh xe mạ crôm bong loáng lăn trên đường với vận tốc 150, 160, 170 một giờ!

Hắn búng tay ấn sâu cái mũ tròn lên đầu rồi thở dài. Trong giây lát, hắn định bước vào cửa hàng, nghe lời nói ba hoa của người bán hàng. Hắn sẽ được ngồi sau tay lái chiếc Jaguar. Thậm chí hắn không đủ tiền mua một chiếc Chevrolet cũ nữa, thì đã sao nào? Trông hắn làm ăn phát đạt, quần áo cũng khá. Hắn có thể dễ dàng giả danh một anh chàng trưởng phòng làm việc ở một trong các toà nhà sang trọng dọc theo con đường này. Đúng, sao không thử?

Tuy nhiên, nghĩ lại, hắn bực bội càu nhàu, thọc tay trong túi sâu hơn rồi đi tiếp. “Hôm nay không được, hắn tự nhủ. Sẽ sớm có ngày, nhưng không phải là hôm nay.”

Khi đến ki ốt bán báo ở góc đường, một quyết định sang loé lên trong đầu hắn. Phải, hắn sẽ làm việc cực lực. Hắn sẽ dành dụm tiền. Hắn sẽ cải thiện tình hình tài chính của hắn, cải thiện rất nhiều. Và hắn sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ.

Hắn mua tờ báo, trở về khách sạn Grant, nằm ở con đường tối tăm buồn tẻ trong hku dân cư. hắn vẫy Charlie, người phục vụ khách sạn, rồi chui vào thang máy ì ạch đưa hắn lên lầu 3. Khi vào trong phòng rồi hắn cởi áo vét ra, ngồi xuống giường chưa xếp chăn, với tờ báo, thuốc lá và gạt tàn. Năm phút sau, Charlie mang cho hắn một bình cà phê nóng hổi. Hắn đã sẵn sang bắt tay vào việc.

pdf10 trang | Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1225 | Lượt tải: 0download
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 5, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan CUỘC SỐNG MẤT ĐI Thanh tao trắng muốt như một con mèo cái thuần giống, chiếc Jaguar đặt trên cái bàn xoay sau mặt kính cửa hàng. Nó cứ quay liên tục để dễ thu hút người qua lại hơn. Lou Rice ngắm chiếc xe thật lâu qua tấm kính. Hắn cảm thấy cổ họng khô đi và bao tử co thắt lại. Chỉ nhìn chiếc Jaguar thôi cũng đủ làm hắn bệnh. bệnh vì oán hận khi nghĩ đến chiếc xe cũ kỹ đời 49 đang nằm trong gara khách sạn là một sự lăng nhục đến uy thế và cá nhân hắn; bệnh vì thèm thuồng khi nghĩ đến nệm da, sức mạnh của động cơ, bánh xe mạ crôm bong loáng lăn trên đường với vận tốc 150, 160, 170 một giờ! Hắn búng tay ấn sâu cái mũ tròn lên đầu rồi thở dài. Trong giây lát, hắn định bước vào cửa hàng, nghe lời nói ba hoa của người bán hàng. Hắn sẽ được ngồi sau tay lái chiếc Jaguar. Thậm chí hắn không đủ tiền mua một chiếc Chevrolet cũ nữa, thì đã sao nào? Trông hắn làm ăn phát đạt, quần áo cũng khá. Hắn có thể dễ dàng giả danh một anh chàng trưởng phòng làm việc ở một trong các toà nhà sang trọng dọc theo con đường này. Đúng, sao không thử? Tuy nhiên, nghĩ lại, hắn bực bội càu nhàu, thọc tay trong túi sâu hơn rồi đi tiếp. “Hôm nay không được, hắn tự nhủ. Sẽ sớm có ngày, nhưng không phải là hôm nay.” Khi đến ki ốt bán báo ở góc đường, một quyết định sang loé lên trong đầu hắn. Phải, hắn sẽ làm việc cực lực. Hắn sẽ dành dụm tiền. Hắn sẽ cải thiện tình hình tài chính của hắn, cải thiện rất nhiều. Và hắn sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ. Hắn mua tờ báo, trở về khách sạn Grant, nằm ở con đường tối tăm buồn tẻ trong hku dân cư. hắn vẫy Charlie, người phục vụ khách sạn, rồi chui vào thang máy ì ạch đưa hắn lên lầu 3. Khi vào trong phòng rồi hắn cởi áo vét ra, ngồi xuống giường chưa xếp chăn, với tờ báo, thuốc lá và gạt tàn. Năm phút sau, Charlie mang cho hắn một bình cà phê nóng hổi. Hắn đã sẵn sang bắt tay vào việc. Trang tin buồn có vẻ đầy hứa hẹn với hắn. Có ba bài báo dài ca ngợi những người đã mất và mỗi bài đều có minh hoạ bằng tấm hình. Bài thứ nhất là giám đốc một công ty cao su, qua đời lúc sáu mươi sáu tuổi. Ngón tay Lou dừng ở hàng cuối cùng. Nhà người chết ở Cleveland. Vậy khỏi phải quan tâm! Người chết thứ nhì là người New York, có lẽ rất giàu. Rắc rối bắt đầu với người thừa kế của ông. Lão già đã sống thọ hơn tất cả mọi người trong gia đình và chỉ còn một người em họ mấy đời ở Wichita! “Số 2 cũng phải loại bỏ”, Lou tự nhủ. Hắn nghĩ rằng số 3 sẽ phù hợp ngay khi đọc tựa bài báo. GERALD T. OTWELL, NHÀ CÔNG NGHIỆP, NẠN NHÂN TAI NẠN XE. Hắn say mê đọc câu chuyện: www.phuonghong.com www.taixiu.com 32 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan White Plains, N.Y., ngày 17 tháng 5. Gerald T. Otwell, chủ tịch công ty dệt Otwell và Bashara, tại New York, đã bị một chiếc xe, không nhận dạn được, đụng chết cách nhà hai trăm mét, 21 East Ridgeview, Scarsdale. Ông thọ năm mươi tám tuổi. Cảnh sát đang truy tìm người lái xe đã bỏ trốn. Ông Otwelll sinh ở Plainfield, New Jersey. Ông lớn lên ở cô nhi viện và bắt đầu làm công nhân trong xưởng cưa, rồi trở thành chủ nhân và chủ tịch của một trong các nhà máy dệt lớn nhất miền đông Hoa Kỳ. Ông để lại một vợ goá, Leona. Lou uống cà phê, nghiên cứu tấm hình chiếm hết chiều rộng của một cột. Không rõ lắm, nhưng được. Trên hình, Otwell trông như một người bắt đầu bị rụng tóc. Lou xé kỹ bài báo ra, xếp lại, nhét vào bóp. Rồi hắn nhấc điện thoại gọi phòng tranh Hoffmann, báo với Arnie rằng hắn sẽ đến ngay để giao việc. Arnie phản đối và nói chuyện tiền bạc nhưng Lou không chịu tranh luận với anh. Hắn gác máy, mặc áo vét trở lại, rời khỏi khách sạn. Tâm trang hắn vẫn vui vẻ cho đến khi nhân vien khách san lấy xe ra khỏi bãi đậu đến cho hắn. Lou chỉ cần nhìn đống săt vụn để chở nên cau có cay đắng. Hắn tưởng nhân viên khách sạn mỉm cười khi xe nổ lên ọc ạch. Hắn đưa mười lăm cents thay vì chỉ đưa hai cents rưỡi thường lệ, rồi hắn chạy thật nhanh ra khỏi gara theo vận tốc cho phép của bộ piston mệt mỏi. Hắn tìm được một chổ đậu xe ngay trước hành lang tranh Hoffmann, rồi lên tinh thần trở lậi. Hắn chào Arnie bằng cách keu Hello thật to, nhưng Arnie vẫn ủ rủ. - Cười lên đi chứ! Lou vừa nói vừa véo cánh tay gấy của Arnie Từ thời hai đứa là ban học, hắn luôn véo bạn đúng chỗ đó. Arnie xoa mái tóc hung rồi nói: - Lou này, mày chưa hề thanh toán cho tao công việc cuối cùng mà tao làm cho mày. Như thế làm sao tao làm ăn nổi! - Mày làm sao vậy, hả Rembrandt? Mày bận bịu từ lúc nào vậy? Hắn trêu chọc rồi liếc quanh căn phòng bừa bộn. - Mà công việc này không đòi hỏi quá vài tiếng. Lần này, hình như tao kiếm được mối hay rồi. Nhìn đi: đây là gương mặt mà nhắm mắt mày cũng vẽ lại được. Hắn đưa cho hoạ sĩ mẫu cắt trong báo. Arnie xem xét. - Không được rõ, Arnie càu nhàu. Tao cần một tấm hình rõ hơn, Lou à. Lou phá lên cười: www.phuonghong.com www.taixiu.com 33 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Đúng là mày, tao biết thế nào mày cũng nhận mà. Mày cố làm xong thứ năm hả? Mày đừng có làm gì đặc biệt cả: tao cần một bức chân dung đẹp bằng sơn dầu. Với cái khung cho đẹp. Hắn bước ra cửa không để cho Arnie kịp phản đối. Lou trở lại hành lang tranh ngày thứ năm lúc 10 giờ sang. Arnie càu nhàu nhưng vẫn dẫn bạn ra phía sau, trong phòng vẽ. Đặt trên giá, lồng trong khung vàng kim, là bức sao vẽ bằng sơn dầu chân dung Gerald T. Otwell - Mày càng ngày càng khá hơn, Lou mỉm cười rồi véo cánh tay bạn. Bây giờ mày chỉ còn việc gói bức tranh này để nó đừng bị hư. Tao sẽ gọi mày ngay sau khi lãnh được phần. - Sẽ là bao nhiêu hả Lou? - Thế nào con mụ ấy cũng sẽ cho tao năm trăm đô la, Trong đó sẽ có hai trăm đô la phần mày. Hắn đi năm phút sau, tay ôm cái gói. Khi bỏ gói sau xe - hắn cảm thấy hài lòng về chính hắn. Hắn định đòi một ngàn đô la, còn lại là của hắn - Và mình sẽ dành riêng tất cả. Mình sẽ không xài một cents nào, hắn lớn tiếng tuyên bố, tự tin y như Benjamin Franklin sau khi phát hiện ra cột thu lôi. Sáng hôm đó, Hudson Parkway không nhiều xe lắm và Lou mất không đến nửa tiếng để đến Scarsdale. Khi đi qua các đại lộ những khu sang trọng hắn càng lúc càng xấu hổ với chiếc xe hắn đang lái. Hắn rất muốn che mặt ; Hắn muốn nói với người đi đường rằng người mà họ nhìn thấy không phải Lou Rice thật. Không, Lou Rice là người lái một chiếc xe trắng, chứ không phải chiếc xe tồi tàn kêu cọt kẹt tùm lum nay. Hắn hỏi một cảnh sát canh ở ngã tư xem số 21 East Ridgeview nằm ở đâu. Mười phút sau hắn tìm ra ngôi nhà. Hắn dừng xe khá xa cửa vào, xuống xe, đặt chân trên lớp sỏi. Hắn lấy bức tranh ở phía sau, sửa mủ và cà vạt lại, rồi bước đến cửa. Một cô hầu ra mở cửa. Hắn hỏi: - Bà Otwell có ở nhà không? - Anh có hẹn không? - Không, nhưng tôi nghĩ bà sẽ vui khi gặp tôi. Tôi mang một thứ mà ông Otwell đã đặt tôi làm. Cô gia nhân tò mò nhìn cái gói giấy lớn dẹp, rồi bỏ đi. Nữ gia nhân hkông trở ra nữa, mà là một người phụ nữ cao ráo thanh mảnh khoảng ba chục tuổi. Cô mặc quần nhung và áo tròng đầu bằng satin hở cổ khêu gợi nhất mà hắn từng thấy. Thân hình cô không có gì là hấp dẫn thậm chí có thể quá gầy. Nhưng kiểu cách bước đi, kiểu cách ăn mặc, kiểu cách chải mái tóc vàng khiến cho cô có dáng vẻ vừa gợi cảm vừa sang trọng. www.phuonghong.com www.taixiu.com 34 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Sao? Cô hỏi Hắn cởi nón ra, mỉm cười tử tế: - Thưa bà Otwell, tôi rất phiền khi phải quấy bà vào những thời điểm như thế này. Tôi tên là Richardson, làm cho phòng tranh Hoffmann ở New York. Cô có thể tiếp tôi vài phút không? Người phụ nữ vừa cắn cắn môi dưới vừa nhìn hắn trân trân như để đánh giá. Rồi cô gật đầu. Hắn theo cô vào một phòng khách rộng mênh mông, trần thấp và ngay giữa có một cái lò sười trông y như cái phễu lật ngược. Xung quan là những chiếc ghế dài màu xám. Hắn kê gói tựa vào chỗ để tay, rồi bắt đầu tháo dây. - Khoan đã - người phụ nữ nói bằng một giọng rõ ràng. Đây là cái gì vậy? - Ồ, xin lỗi, thưa bà Otwell, tấ nhiên lẽ ra tôi phải giải thích trước. Thưa bà, cách đây một tháng, chồng bà đã đến phòng tranh đặt vẽ bức chân dung ông. Chắc chắn bà không được biết gì. Ông nhà muốn làm quà bất ngờ cho bà. Có thể món quà cho một dịp nào đó chăng? Hắn nhìn cô, dò hỏi. - Tháng tới là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, người phụ nữ nói rồi đặt một bàn tay lên hông. - Có lẽ là vậy, Lou thở dài. Ồ! Đúng là một món quà rất tuyệt. Hoạ sĩ phòng tranh chúng tôi, ông Hoffmann, một người tài năng, từng thực hiện chân dung của nhiều nhân vật lớn - vừa mới hoàn tất bức tranh thì chúng tôi được tin về tấn bi kịch. Lúc đầu, chúng tôi không biết phải làm gì với bức tranh, rồi ông Hoffmann đã nghĩ có thể bà sẽ muốn xem bức tranh. Còn nếu bà có ý… - Mua tranh hả? bà Otwell nói rồi nhướng một chân mày lên. Lou nhìn người phụ nữ kỹ hơn. Gương mặt xinh đẹp không hề mang dấu hiệu đau buồn gì. Đôm ắt xanh lục ngã màu vàng dưới mí mắt trang điểm không hề ướt lệ. Cặp môi mộng lạnh lùng. Toàn bộ thái độ người phụ nữ toát lên một ấn tượng bất cần mơ hồ. Hắn bắt đầu tháy lo, nhưng vẫn mở gói ra. Hắn lấy bức tranh, đưa ra chỗ sáng. Bức tranh có vẽ xấu hơn lúc ở trong xưởng vẽ của Arnie, màu sặ sỡ y như tấm áp phích xinê. Tuy nhiên, Lou trịnh trọng cầm tranh như một bức Van Gogh. Người phụ nữ bước lại gần. Cô thơm phức mùi oải hương. Cô cúi đầu ra trước để nhìn cho rõ hơn và một mớ tóc mềm mại chạm nhẹ các ngón tay Lou. Rồi cô cười. - Tôi không hiểu, lou căng thẳng nói, nếu bà không thích cách vẽ… www.phuonghong.com www.taixiu.com 35 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Tôi không am hiểu mấy về hội hoạ, cô nói. thật ra, tôi cũng khá. Anh Gerald trông hơi giống ngôi sao điện ảnh. Anh ấy không đẹp như thế đâu. Nhưng nếu anh tưởng tôi sẽ mua, anh gì gì… - Richardson. Cô gặp mắt hắn, mép miệng cô nở một nụ cười. - Mời anh theo tôi, anh Richardson à, tôi sẽ cho anh xem cái này. Hắn đặt bức tranh xuống đất, đi theo cô sang một phòng khác. Đó làm ột phòng ăn với bàn ghế màu nâu xám. Cô dừng trước một bức tranh treo ngay phía trên một cái bàn nhỏ và hắn xem xét. Đó là bức chân dung Gerald T. Otwell. Cũng không hay ho gì hơn, nhưng là một tác phẩm thấy rõ bàn tay chuyên môn. Otwell cầm một cuốn sách trong tay và trông y như Chủ tịch Toà án. - Chồng tôi đã cho tôi tác phẩm nhỏ này cách đây hai năm. Anh Richardson à, nói thật, tôi thấy bức tranh của anh vui nhộn hơn. Nhưng anh đừng tưởng tôi sẽ mắc bẫy của anh! Lúc đầu hắn muốn bỏ chạy; rồi hắn muốn bò biến đi. Hắn cảm thấy đỏ mặt lên. Khi đó hắn quay bước trở ra phìng khách. Hắn biết người phụ nữ đang theo dõi cuộc tháo chạy của hắn, hai tay khoanh trên ngực, môi nở một nụ cười độc ác. Hắn bắt đầu gói tranh lại thì người phụ nữ trở ra phòng khách: - Khoan đã, cô nói. Anh nói anh tên gì nhỉ? - Richardson, Lou trả lời không do dự. - Tôi muốn hỏi tên thật của anh. - Này, hắn lầm bầm, có thể cô khôn thật nhưng cô đừng làm quá nhé. - Kìa, chẳng lẽ anh tấn công tôi, hả? Mà tôi nghĩ anh không dám đâu: anh không thuộc loại hung bạo! Hắn nhìn cô và thấy cô có vẻ đang vui vẻ. Suy nghĩ của hắn về bà Otwell thay đổi. Hắn mất ngay đi vẻ mặt cau có bực mình và tiến hành nhìn cô từ trên xuống dưới, từ mái tóc vàng trên đầu đến mấy ngón chân trần thò ra khỏi dép. Cô để hắn xem xét mà không chớp mắt. - Sao ta không ngồi xuống đi? Cô đề nghị. Ta có thể uống một ly và cùng nhau nói chuyện. - Nói chuyện gì? - Ồ thì đủ thứ chuyện. Cô không thèm gọi gia nhân và tự rót thuốc uống: hai ly to rượu gin và nước chanh. Rồi cô ngồi xuống ghế, một cái chân co dưới người và đăm chiêu nhìn hắn. www.phuonghong.com www.taixiu.com 36 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Anh Richardson à, anh có xe không? - Có, chước xe cũ đậu trước nhà. Cô liếc nhìn qua cửa sổ. Trong khi cô ngắm nhìn chiếc xe đậu ngoài lối đi, mà Lou đỏ lên vì xấu hổ. Hắn có cảm giác như đang bị nhìn khi trần truồng. - Nó chẳng đáng giá gì, hắn nói. Hiện vẽ tranh không khá lắm. cũng như mọi nguời, tôi bị ảnh hưởng kinh tế xuống dốc. Hắn cười một cách vô duyên rồi uống một hớp dài. Rượu gin chảy vào bao tử hắn như daòng nhan thạch nóng bỏng. - Bức tranh cũ đâu xấu lắm – cô nhận xét. Giả sử tôi mua của anh với giá hai mươi lăm nghìn đô- la. - Sao? - Hai mươi lăm nghìn, cô cười lập lại rồi hất suối tóc vàng ra sau. Dù gì, tôi rất thương Gerald. Chúng tôi chỉ lấy nhau được bốn năm. Sao tôi lại không thể muốn có hai bức chân dung của anh ấy? Dĩ nhiên là có một điều kiện nhỏ… - Đúng như tôi nghĩ, lou thở dài. Cô muốn ám sát ai đây? - Gớm! cô thốt lên. Toi đâu có ý đồ đen tối đến thế! Cô đặt ly xuống bàn rồi nói tiếp: - Tôi chỉ muốn anh nói rằng anh đã giết chết chồng tôi. - Cái gì? - Tôi không đòi hỏi quá đâu. Anh chỉ việc đi gặp cảnh sát và nói rằng chính anh lái chiếc xe đã bỏ trốn. anh đã giết chết anh Gerald, anh hoảng sợ bỏ trốn. chuyện như thế xảy ra hằng ngày mà. Anh sẽ lãnh án rất nhẹ. - Cô điên rồi, lou nói. Tôi không hề ở gần White Plains khi chuyện xảy ra. Mà tôi đang đi Long Beach. - Một mình? - Đúng. - Có ai biết anh đang ở đâu không? anh cũng có thể tình cờ có mặt ở Scarsdale khi anh Gerald bị tai nạn chứ? - Dĩ nhiên là có thể, nhưng tôi lại không có mặt ở đó. Và tôi không có ý định nhân tội về vụ tai nạn đó, kể cả vì hai mươi lăm ngàn. Nên xin phép cô… Hắn lưỡng lự đứng dậy, ví hắn biết chắc cô sẽ tranh luân với hắn. Khoản tiền cũng khá mà, bà Otwell vừa nói vừa dùng ngón tay khuấy cục đá trong ly. Mà chẳng phải làm gì nhiều. toà án sẽ độ lượng, toà án luôn như thế trong các trường hợp này. trừ phi anh từng bị rắc rối với công lý… - Tôi chưa hề bị án nào trong cả đời. phạt vi cảnh vì đậu xe bậy cũng không có. www.phuonghong.com www.taixiu.com 37 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Vậy càng tốt, đúng không? Nếu anh thành thật ra đầu thú và trình bày rằng anh đã hoảng sợ khi thấy rằng anh đã đụng chết chồng tôi, thì người ta có thể làm gì anh nào? - Bỏ tù tôi. Chắc chắn tôi sẽ lãnh án. - Đúng, nhưng ánh hình rất nhẹ. Rồi anh sẽ kiếm được hai mươi lăm ngàn đô- la chỉ bằng cách ngồi trong xà lim mát mẻ vài tháng. Về phần tôi, tôi thấy đầu tư như vậy cũng có lợi. Nhưng nếu anh không quan tâm … - Khoan đã… Hắn mím môi. - Còn cô, phu nhân Otwell, cô được lợi lộc gì? Tại sao cô muốn để cho kẻ cán chết chồng cô chạy thoát? - Kìa, ai thèm quan tâm đến một thằng lái ẩu. Sao anh có nhận giúp hay không? - Hay tên lái ẩu đó đã giúp cô rất nhiều? Lou trả lời tự tinhơn. Hay cô không thấy phiền gì khi được làm bà goá. - Anh Richarson à, không nên phí thời gian vài những suy nghĩ giả thuyết riêng tư. Tôi đã đề nghị một vụ giao kèo với anh. Tuỳ anh muốn nhân, hoặc từ chối. Tôi tưởng hai mươi lăm ngàn đô- la sẽ giúp ích cho anh… Chỉ khi đó hắn mới hiẻu ra ý nghĩa chính xác của những từ cô vừa mới nói. Trước mắt hắn không còn là đống bạc nữa, mà hắn nhìn thấy chiếc Jaguar trắng, thanh tao như một con mèo, trưng bày trong cửa kính. Hắn mơ thấy hắn leo lên xe trong khi nhân viên bán hàng khúm núm mở cửa xe. hắn đặt chân xuống thảm lót nền chiếc Jaguar, trìu mến vuốt tay lái… Hắn bước ra cửa sổ, nhìn ra lối đi. - Tôi không hiểu, hắn nói. Cô được lợi lộc gì? - Anh Richardson, tôi sẽ nói thật với anh. Vợ chồng tôi không hoà thuận lắm; nhiều người nghĩ rằng tôi yêu tiền hơn yêu chồng. Từ khi anh ấy mất, có nhiều hàm ý đồn ác ý…Tóm lại, tôi muốn làm chấm dứt những lời này. Tôi không nghĩ sẽ có ngày cảnh sát tìm ra người lái thất sự và tôi muốn mọi kẻ xấu mồm phải câm miệng hẳn. Anh hiểu chứ? - Tất nhiên, Lou nén một nụ cười nói. Tôi rất hiểu thưa bà Otwell. - Vậy anh nhận lời chứ? Hắn nhìn qua cửa sổ. - Cô lái xe gì vậy? - Chúng tôi có chiếc Cadillac và chiếc Mercedes- Benz. - Cũng khá, lou nói. Cô có thấy chiếc Jaguar mới chưa, kiểu XK150 ấy? www.phuonghong.com www.taixiu.com 38 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan - Chưa. - Một tuyệt tác. Từ lâu tôi đã tự hứa với mình châu báu ấy. Vì vậy mà tôi nhân lời. Bà Otwell mỉm cười, nhả lưng ra ghế. - Tên thật của tôi là Rice, hắn nói tiếp. Lou Rice. Hắn đến đồn cảnh sát White Plains hai tiếng sau. Bao tử hắn quặng lại khi nghĩ đến điều hắn sắp làm. Nhưng khi bước vào đồn và thấy những gương mặt cau có của cảnh sát, hắn cảm thấy tim đập loạn lên khi nghĩ rằng lời khai của hắn sẽ gây xôn xao như thế nào. Hắn bước đến viên cảnh sát trực và nói: - Dường như các anh đang tìm tôi. Tôi tên Lou Rice và chính tôi đã giết ông kia…Otwell. - Những lời này gây náo loạn cả lên. Trong vòng năm phút sau đó, hắn bị những người mặc đồng phục xanh bao vây: hắn trở thành tấm bia bị những câu hỏi liên tục nảy vào. Hắn trả lời bình tĩnh vì được bà Otwell dặn dò rất kỹ. Hắn nói cho họ biết nơi xảy ra tai nạn; hắn mô tả quần áo của Otwell, hắn trình bày với họ nỗi hoảng sợ vô cớ xâm chiếm hắn và buộc hắn bỏ trốn. Sau mười phút, có nhà báo đòi chụp hình hắn và yêu cầu hắn tường thuật lại vụ tai nạn. Một tay nước da sậm, thuộc văn phòng của Công tố viên, nói chuyện khẽ với hắn ở phòng bên cạnh và gợi ý hắn thuê luật sư. Khi hắn nói hắn không có tiền, người ta hứa sẽ chỉ định lậut sư để bào chữa cho hắn và người ta cam đoan với hắn rnằg quyền lợi hắn sẽ được bảo tồn. Khắp nơi hắn gặp phải thái độlịch sự mà hắn không ngờ đến. Cả khi người ta nói hắn, kèm theo lời xin lỗi, rằng hắn sẽ làm khách nhà tù địa phương, hắn cũng không có cảm giác là một tên tội phạm bị bắt giữ: hắn cảm thấy như một quan chức đi thăm viếng! Công lý đối với hắn rất nhanh. Sau tám ngày, hắn ra toà. Luật sư được chỉ định cho hắn là một chnàg trai trẻ hăng hái và tài giỏi khuyên hắn hãy nhận tội và xin toà khoan hồng. Đó là một lời khuêyn tốt. Khi đến ngày tuyên án, hắn nghe bản buộc tội của kiểm sát trưởng trách hắn đã bất cẩn, hèn nhát và yêu cầu hình phạt từ năm đến mười năm tù vì tội sát nhân do bất cẩn. Tim hắn gần như ngừng đập nhưng rồi giọng nói của kiểm sát trưởng dịu lại và, trước khi kết thúc, yêu cầu chuyển hình phạt thành mười sáu tháng tù Mười sáu tháng tù, hai mươi lăm ngàn đô-la. “Một vụ không tồi, hắn nghĩ bụng hoàn toàn không tồi tí nào.” Bà Otwell có mặt trong phòng xử. Hắn nhìn theo bà Otwell khi bị dẫn độ đi. Hắn không đọc được gì trên nét mặt người phụ nữ. Với hai mươi lăm ngàn đô-la, bà Otwell đã mua được sự miễn trừ cho mình. Bà Otwell cũng đã loại bỏ được những lời nói xấu của những cái miệng ác ý và cả sự thật xấu xa về cái chết của chồng. www.phuonghong.com www.taixiu.com 39 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan Sau mười hai tháng, ban chi tha bổng xem xét trường hợp của Lou Rice. Ban nghiên cứu hồ sơ, nhận thấy hắn có hạnh kiểm rất tốt trong tù, hắn chưa có tiền án hình sự trước hình phạt này và nói chung hắn được đánh giá tốt. Hắn được mời lên. Hắn trả lời lịch sự và thành thật các câu hỏi. Quan toàn có ấn tượng rất tốt. Hai ngày sau, hắn nhận được tin vui. Hắn được thả ra. Ngày hắn ra đi, hắn được đưa đến văn phòng của trưởng cai tù để nhận giấy thả tù. Trưởng cai tù có gương mặt tròn, thái độ và cung cách của một doanh nhân, giải thích với hắn: - Anh Rice, tôi không cần phải nói với anh, nhưng đây là phần tôi thích nhất trong công việc của mình. Tôi biết anh nóng lòng chờ đợi giây phút này và tất cả những gì tôi mong là không bao giờ gặp anh tại đây nữa. Ông mỉm cười, bắt tay. Rồi ông búng tay. - Ồ! Khoan đã, có phong bì này vừa mới gởi đến cho anh. - Ông trao cho Lou một phong bì nhỏ dán đầy tem. Khá nặng. Lou nhét vào túi áo, bắt tay ông cai tù rồi được đưa ra cổng tù. Trong xe buýt đi về thành phố, hắn xé phong bì ra. Có hai chìa khoá treo ở một dây chuyền và vài dòng ngắn ngủi: Khi anh đến thành phố, hãy đến góc đông nam Main Street và Sutton Avenue. Cám ơn. Không có ký tên, nhưng nét chữ nhỏ với những chỗ ngoắt kiểu cách để lộ nét chữ của phụ nữ. Ở góc Main Street, hắn lao đến để băng qua đường về hướng Sutton Avevue và hắn hiểu ra chìa khoá là để làm gì. Hắn đứng sững ngay giãư đại lộ: Một chiếc xe tải chở bột mì vừa kịp tránh hắn, bác tài thò đầu ra chửi hắn, Lou không nghe thấy gì. Hắn không nghe thấy gì cả. Đối với hắn, trên thế gian chỉ có một vật tồn tại: một cái khung gần sáng bóng đậu dọc theo lề Sutton Avenue. Phần crôm trên bánh xe óng ánh dưới nắng. Nệm xe bằng da đỏ, bàn lái sáng rực và một bánh lái đen trang nhã mời mọc đôi tay đáng yêu của hắn. Chiếc Jaguar, kỳ quan máu trắng, chiếc jaguar kiểu XK 150. Không còn gì để trong không khí chán ngấy của cửa hàng trưng bày, mà đậu bên lề đường. Bầu trời xanh phản chiếu trên những bộ phận bằng nikel. Xe đang chờ chủ đến nhận nó. Hắn thở hổn hển vì nóng lòng, không thèm quan tâm đến ánh nhìn tò mò của người qua đường, lấy chìa khoá ra khỏi túi, tìm đúng chìa vào được ổ khoá. Cửa www.phuonghong.com www.taixiu.com 40 www.thuvien24.com Tác giả: Henry Slesar TRÁI TIM CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT Người dịch: Đài Lan xe mở ra. Hắn leo lên xe, thả mình xuống ghế nệm sau tay lái. Chìa khoá kia là để bật công tắc. Dưới capô, tiếng ù ù nhẹ vang lên. - Châu báu của ta, châu báu của ta… Lou khẽ nói, mắt nhoà lệ. Hắn đạp ga, chiếc Jaguar từ từ ra khỏi lề đường. Lou cảm thấy như vua ngồi trên cái ngai vàng di động, hưởng thụ sự xa hoa tột đỉnh của giây phút này. Kính trọng, khiêm nhường, hạnh phúc làm xáo trộn trái tim hắn và làm hắn nhắm một mắt lại. Hắn qua đèn xanh, vượt qua ngã tư dẫn thẳng ra khỏi thành phố, đến con đường cái. Hắn run lên vì thích thú, cảm nhận động cơ xe phản ứng rất tốt khi hắn đạp ga ; trong tiếng vù vù hắn vượt qua chiếc Chevrolet đang chạy như rùa và cười một mình khi thấy bộ mặt kinh ngạc của người lái. Hắn tăng tốc nữa, chiếc Jaguar lao tới, nhan như chớp. Gió kêu bên tai hắn và chơi cho hắn giai điệu say sưa nhất mà hắn từng nghe. Nhanh hơn, luôn nhanh hơn. Lốp xe kêu rít trên nhựa đường. Lou như đang chìm đắm trong tốc độ. Hắn nhìn đồng hồ ; kim chỉ vượt quá 150, gần chạm số 160… Khi đó hắn nhìn thấy một chiếc xe tải đang chui ra từ một con đường ngang. Hắn đạp thắng. Không thấy gì. Hắn làm lại. Vẫn không thấy gì. Hắn bắt đầu la hét tức giận vì thắng không ăn, tức giận vì hắn đã bị lừa, tức giận vì số phận đang chờ hắn dưới kia, và hắn chỉ còn cách hai mươi mét, cách mười mét, cách năm mét số phận… www.phuonghong.com www.taixiu.com 41 www.thuvien24.com

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • pdftraitimcuanguoidachet05.pdf
Tài liệu liên quan