Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 8

Bác sĩ Mac Lane đặt tay xuống ống nghe điện thoại. Mắt tôi híp lại.

- Anh định làm chuyện bậy bạ gì nữa đây?

- Tôi gọi cảnh sát. Tôi không có ý định chịu để bị tống tiền!

- Anh mất trí rồi, bác sĩ ơi – tôi nói ngay. Một trong các chuyên gia tim danh tiếng nhất nước này mà chịu để hỏng công danh sự nghịêp chỉ vì không chịu trả số tiền rất nhỏ là năm ngàn đô la, thì như vậy không thông minh tí nào.

Bác sĩ Mac Lane là một người đàn ông cao lớn gân guốc có mái tóc muối tiêu.

- Tôi không dại gì tin rằng nộp cho anh số tiền đó sẽ chấm dứt vụ tống tiền này. Anh sẽ trở lại liên tục.

Điều này hoàn toàn chính xác nhưng tôi nhất định không chịu thừa nhận.

- Tôi đâu thuộc loại người tham lam – tôi nói. Năm ngàn đô la là quá dư thừa cho tôi.

Bác sĩ quan sát tôi suốt vài phút.

- Bằng cách nào anh lấy được thông tin về tôi?

Tôi mỉm cười.

- Cả hai chúng ta đều là chuyên gia trong lĩnh vực của mình, bác sĩ à. Chắc chắn anh đã nghe tiếng đập của hàng ngàn quả tim và chúng đã nói cho anh biết bao nhiêu chuyện. Tôi cũng đã lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhớ. Người luật sư giỏi lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhớ. Để giữ thể diện, tôi có văn phòng luật trong thàh phố. Và trong văn phòng luật ấy có những hồ sơ

pdf8 trang | Chia sẻ: hungpv | Lượt xem: 1154 | Lượt tải: 0download
Nội dung tài liệu Tác phẩm “Trái tim của người đã chết” – Dịch: Đài Lan phần 8, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Bác sĩ Mac Lane đặt tay xuống ống nghe điện thoại. Mắt tôi híp lại. - Anh định làm chuyện bậy bạ gì nữa đây? - Tôi gọi cảnh sát. Tôi không có ý định chịu để bị tống tiền! - Anh mất trí rồi, bác sĩ ơi – tôi nói ngay. Một trong các chuyên gia tim danh tiếng nhất nước này mà chịu để hỏng công danh sự nghịêp chỉ vì không chịu trả số tiền rất nhỏ là năm ngàn đô la, thì như vậy không thông minh tí nào. Bác sĩ Mac Lane là một người đàn ông cao lớn gân guốc có mái tóc muối tiêu. - Tôi không dại gì tin rằng nộp cho anh số tiền đó sẽ chấm dứt vụ tống tiền này. Anh sẽ trở lại liên tục. Điều này hoàn toàn chính xác nhưng tôi nhất định không chịu thừa nhận. - Tôi đâu thuộc loại người tham lam – tôi nói. Năm ngàn đô la là quá dư thừa cho tôi. Bác sĩ quan sát tôi suốt vài phút. - Bằng cách nào anh lấy được thông tin về tôi? Tôi mỉm cười. - Cả hai chúng ta đều là chuyên gia trong lĩnh vực của mình, bác sĩ à. Chắc chắn anh đã nghe tiếng đập của hàng ngàn quả tim và chúng đã nói cho anh biết bao nhiêu chuyện. Tôi cũng đã lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhớ. Người luật sư giỏi lắng nghe, nghiên cứu và ghi nhớ. Để giữ thể diện, tôi có văn phòng luật trong thàh phố. Và trong văn phòng luật ấy có những hồ sơ… Tôi tự cho phép mình thoải mái một chút – nhưng không quá. Rồi tôi hỏi ông ấy: - Anh đã bị nhốt tù ba năm, đúng không? Hình như là tại Larceny, đúng không? Mặt bác sĩ đỏ lên. - Cách đây đã ba mươi năm rồi và tôi vô tội - Ai mà chả vô tội! Tôi chậc lưỡi nói. Ta hãy quay lại vấn đề của ta. Điều quan tor5ng là anh đã bị ngồi tù. Tôi không nghĩ các thân chủ bệnh nhân của anh sẽ vui khi biết chuyện này. Bác sĩ nhìn và cuối cùng nói bằng một giọng ngắt quãng. - Những gì anh nói là đúng. Chuyện tôi vô tội và tất cả những gì còn lại thì hôm nay chẳng ích lợi gì… Tôi là một nhà sưu tầm tiếng tim đập. Như anh đã nói, tôi từng nghe hàng trăm ngàn tiếng tim đập… Thậm chí tôi từng nghe nhịp www.phuonghong.com www.taixiu.com 57 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan đập của chính tim mình. Tôi không quan tâm những gì người ta nghĩ ngày hôm nay. Cho dù tôi có hết sức thận trọng, tôi chỉ còn sống được chừng hai tháng… Bác sĩ nhấc ống nghe điện thoại. - Có lẽ tôi sẽ cứu những kẻ bất hạnh khác có thể trở thành nạn nhâncủaanh, bác sĩ nói. Mạch thái dương tôi đập mạnh. Lão già ngu ngốc này có thể làm hỏng tất cả - hàng năm lao động miệt mài! Bàn tay tôi chụp lấy một cái gạt tàn thuốc nặng… Khi tôi đánh Mac Lane, ông ấy đang quay số. Ông ấy thả ống nghe ra. Rồi tôi đập nữa, và nữa, cho đến khi ông ấy ngã xuống đất. Sau đó, tôi dứng ngay bên ông ấy, nhìn máu chảy xuống thảm. Khi nhận thức ra những gì mình đã làm, tôi không còn tức giận nữa và bắt đầu thấy lo sợ. Tôi quỳ xuống bên cạnh bác sĩ, bắt mạch ông: không có nhịp đập. Bác sĩ Mac Lane đã chết. Ống nghe treo tòn teng ở cuối dây, tôi đứng dậy, lính quýnh cầm ống nghe đặt trở lên ámy điện thoại. Rồi tôi bước ra cửa, nhưng dừng lại đột ngột trước khi mở. Trốn không phải là giải pháp tốt. Còn có Collins, tay thư ký của bác sĩ Mac Lane… Khi tôi bấm chuông để được bác sĩ tiếp, Collins sắp về vì đã xong việc. Tôi lấy khăn tay lau trán. Tôi không thể bỏ trốn hấp tấp như thế. Tôi phải suy nghĩ về nhiều thứ… Tôi không có thói quen giết ngừơi và không tự động nghĩ ra được những gì cần phải làm trong trường hợp như thế. Tôi loay hoay băng qua phòng khách lớn bừa bộn. Có một cánh cửa dẫn vào phòng làm việc. Đó là một gian phòng kích cỡ trung bình, có tường và trần phủ những tấm cách âm. Một bàn viết to lớn và hai tủ xếp dĩa hátchiếm hết một bên. Một vách tường phủ đầy kệ sách. Một máy hát dĩa đậy nắp chễm chệ trên bàn. Tôi chăm chú nhìn các vách tường và một sáng kiến nảy ra torng đầu tôi. Sẽ rất khó áp dụng, nhưng tôi không thấy cách nào khác để thoát thân. Tôi nhấc ống nghe quay số nhà riêng của Walt Matson. Khi ông ấy trả lời, tôi đua cho ông địa chỉ nhà bác sĩ Mac Lane. - Anh phải đến đây gặp tôi ngay, đừng kiếm cớ… - Tôi không thể gặp anh ngay. Tối nay tôi có cuộc họp… ông ấy rên rỉ phản đối. Tôi cầm ống nghe thật chặt. - Tôi không mời anh đến, Walt à: tôi ra lệnh anh đến đây ngay! - Nhưng tôi có cuộc họp quan trọng mà tôi… - Nếu vậy, tôi sẵn giọng nói, tôi dám chắc những người dự cuộc họp ấy sẽ rất vui được biết rằng Walt Matson, Chủ Tịch Hội Đồng Thành phố, nhận một hkoản hoa hồng nhỏ mỗi khi thành phố ký một hợp đồng nào đó. www.phuonghong.com www.taixiu.com 58 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan Có một hồi im lặng thật lâu dài, rồi matson nói: - Tôi đến ngay! Tôi gác máy xuống rồi quay ngay số điện thoại của Mona Saunders. Cô ấy cũng tỏ ra không vui vẻ gúp tôi, nhưng tôi nắm các yếu tố đủ sức làm thay đổi cách suy nghĩ cùa cô ấy. Hai mươi phút tiếp theo đó đối với tôi như bất tận. Tôi xem đồng hồ liên tục. Cuối cùng, đến tám giờ ba mươi, tôi nghe tiếng chuông cửa vang lên. Trước khi tôi kịp mở cửa, tôi đã biết chắc là Mona Saunders. Ánh mắt cô hiềm khích, sự cuống quýt căng thẳng của cô để lộ rằng cô đang bực mình giận dữ - Anh quấy rầy tôi về chuyện gì? Mona Saunders hỏi. Tôi xin báo anh rằng tôi không thể xin tiền của chồng tôi nữa. Không một xu nào nữa. Lúc đóng cửa, tôi nhìn thấy xe của Walt Matson đậu ngay phía trước xe của Mona Saunders. Tôi không trả lời Mona để cửa mở và chờ. Walt là một tay cao lớn bắt đầu mập và gương mặt tròn trịa như em bé đang đỏ vì tức tối. - Trời đất quỹ thần, Walt nói, nhất định phải đến ngay sao? Tôi đã cảnh báo anh đừng có đi quá trớn và… - Mời vào, tôi ngắt lời. Cả hai bước vào phòng khách và đứng sững lại khi thấy xác chết bác sĩ Mac Lane. Walt tái mét đi, còn Mona thì không có vẻ ngạc nhiên lắm. Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một xác chết…Mona nhìn thẳng vào mắt tôi: - Thế này nghĩa là sao? - Hai người sẽ cung cấp chứng cớ ngoại phạm cho tôi. Mắt Walt mở to ra vì khiếp sợ - Tôi không làm gì được giúp anh. Rất tiếc… Tôi không thể bao che cho tội giết người… - Bộ anh có quyền lựa chọn à? Tôi hỏi và tỏ ra hết sức bình tĩnh. Anh suy nghĩ đi: Anh chỉ quen nếm những thứ ngon lành của cuộc đời, cho nên, tôi không nghĩ anh sẽ muốn thử mùi nhà tù. Nếu tôi chết, tôi sẽ lôi kéo cả hai cùng đi với tôi. Mắt Mona Saunders nhìn xác chết một hồi lâu. Cô ấy sắp ba mươi tuổi và vẫn còn rất xinh đẹp - điều này trấn an tôi về quyền lực của cô ấy đối với chồng, lão già Wayne. - Ta phải làm gì? Mona hỏi. Tôi bước ra cuối phòng khách, mở cửa phòng làm việc của bác sĩ ra. www.phuonghong.com www.taixiu.com 59 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan - Cả ba chúng ta đang ngồi trong căn phòng này khi bác sĩ bị giết. Mona cố gắng mỉm cười - Thế tại sao chúng ta lại phải ngồi trong phòng đó? Thế nào cảnh sát cũng muốn biết. Tôi xoa cổ và kiểm tra xem đầu có còn dính chặt trên đó. Tôi hoàn toàn không thích người ta nói từ “cảnh sát” trước mặt tôi. - Theo báo chí, thì Mac Lane đang mở chiến dịch để xây một bệnh viện mới ở phía bắc thành phố. Nhưng ông bác sĩ tội nghiệp ấy thiếu vốn... Kết luận: Mona đến cùng tôi để cam đoan với bác sĩ rằng cô sẽ đóng góp tài trợ cho dự án xây dựng này. Nụ cười của Mona cay đắng và gượng gạo. - Đây là một trò đùa rất dở, Mona nói. Anh Wayne sẽ không chịu nhả tiền ra, kể cả cho một việc thiện như thế. - Tôi không cần biết lão ấy có nhả tiền ra hay không. Điều quan trọng là cô có thuyết phục lão cho tiền, bởi vì lão là người tốt bụng luôn sẵn sàng dùng tiền mình giúp đỡ người khác! Tôi nhìn từng người một. Rồi mắt tôi lại dừng ở Mona - Tôi là luật sư, chính vì vậy mà cô đã nhờ tôi lo chi tiết việc này. Tôi đã liên hệ với bác sĩ Mac Lane và sắp xếp cuộc gặp. Bởi vì cô muốn gặp riêng bác sĩ. Mắt tôi nhìn sang Walt - Còn anh, tôi đã mời anh đến đây, vì anh là một quan chức. Tôi đã gợi ý với bác sĩ là nên gặp anh để bàn về địa điểm tốt nhất để xây bệnh viện… Tôi nghĩ thêm xem còn chuyện gì khác để nói không, và đột ngột nhớ ra về Collins – thư ký của bác sĩ - chắc chắn có sổ theo dõi các cuộc gặp. - Không ai trong cả hai có hẹn trước, tôi nói. Tôi gọi điện thoại cho hai người sau khi nói chuyện với bác sĩ Mac Lane. Walt gật đầu, khiến hai má phùng phính rung lên. Ánh mắt Mona sáng lên. - Dường như ta đã có tất cả những lá chủ bài rồi, Mona mãn nguyện nói. Đến phiên anh bò lê để xin ân huệ của chúng tôi! Tôi mỉm cười. - Tôi không bao giờ bò lê, Mona à. Điều gì khiến cô nghĩ tôi bò lê? Tôi có thể nói với cảnh sát rằng nên khai quật thi thể của người chồng đầu tiên của cô… Cô nhớ chứ, người chồng không có tiền và không chịu ly dị khi cô gặp Wayne. Có lẽ Mona ngẫm đi ngẫm lại điều này trong đầu, và cuối cùng cô gật đầu. - Chúng tôi sẽ theo lời anh, Mona nói. www.phuonghong.com www.taixiu.com 60 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan - Tốt! Tôi nói. Bây giờ hãy nghe cho kỹ. Cả ba chúng ta sắp được mời vào phòng làm việc, thì chuông cử reng. Bác sĩ xin lỗi: Bác sĩ phải tự ra mở cửa vì thư ký đã về. Bác sĩ mời chúng ta vào phòng, ngồi chờ ông trong đó. Chúng ta vào và đóng cửa lại. Anh chị hãy nhớ đến chi tiết này: ta đã đóng cửa lại… Tôi hít vào thật sâu. Sự việc nghe cũngkhá. - Tất nhiên là ta không biết ai bấm chuông, tôi nói tiếp. Ta ngồi nói chuyện với nhau khoảng hai mươi lăm phút, rồi ta bắt đầu thắc mắc không biết bác sĩ đang làm gì. Cuối cùng chính Walt đã mở cửa phòng khách… và cả ba chúng ta nhìn thấy xác chết cùng một lúc. Không ai trong ba chúng ta có thể ở một mình với bác sĩ. Câu chuyện của ta như thế đấy. Cứ bám sát theo đó, không kể thêm một từ nào. Nói càng ít càng đỡ nói bậy. Gương mặt nhũn nhão của Walt ướt đẫm mồ hôi. - Anh không nghĩ rằng ta có thể nghe thấy một cái gì đó sao? Tiếng thi thể ngã xuống chẳng hạn? Tôi suy nghĩ nhanh. - Không. Ta đang ở torng phòng làm việc, cử thì đóng. Phòng này hoàn toàn cách âm. Nếu ta đã nghe thấy bất cứ tiếng động nào, thì cảnh sát sẽ muốn biết tại sao ta không bước ra và tại sao ta không thử nhận dạng tên sát nhân. Hai người không còn câu hỏi và gợi ý gì. Khi đó tôi nhấc ống nghe, liên lạc với đồn cảnh sát - Rất khẩn, tôi nói bằng một giọng kích động.    Trung sĩ Harrison nhìn xác chết được mang đi trong giỏ mây. - Rất lạ rằng không ai trong anh chị nghe thấy gì, trung sĩ nói. Có thể một người đã nghe tiếng la, hay tiếng thi thể rơi xuống. Mona lắc đầu. - Không, chúng tôi không nghe thấy gì cả? Harrison quay sang Collins, thư ký của bác sĩ. - Anh có chắc rằng bác sĩ không có kẻ thù không? Collins là chàng trai trẻ nhút nhát. Cảnh sát đã đến nhà mời Collins đến ngay sau khi lập biên bản vụ án mạng. Collins lắc đầu. - Tất cả những ai biết Mac Lane, đều yêu quý ông. Harrison gật đầu. www.phuonghong.com www.taixiu.com 61 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan - Cần phải hết sức điềm tĩnh để giết chết một người trong khi ba người đang chờ ở phòng bên cạnh. Tôi cố kiềm giọng nói để không lộ sự bực bội. - Nếu chúng tôi không nghe thấy gì, tôi nói, thì có lẽ kẻ giết người cũng không nghe thấy chúng tôi. Có lẽ hắn nghĩ bác sĩ đang ở nhà một mình. Harrison có tóc bạc và đôi mắt xanh nhạt nhìn xa xa. Ông bước đến phòng làm việc, mở cửa ra - Tôi muốn tất cả anh chị vào đây… (Rồi trung sĩ quay sang một viên cảnh sát mặc đồng phục đi cùng.) Khi cửa đóng lại, anh hãy thả rơi mấy quyển sách trên kệ… Chúng tôi bước vào phòng làm việc và Harrison đóng cửa lại. Một hồi sau chúng tôi nghe tiếng rơi xuất phát từ phòng khách. Phòng này cách âm không tốt như anh chị nghĩ, Harrison nói và nhìn tôi. Tôi cố gắng cười. - Trung sĩ à, anh quên rằng chúng tôi đang nói chuyện. Chính vì vậy mà chúng tôi đã không nghe thấy gì. Tiếng rơi lập lại và lần này chúng tôi nghe càng rõ hơn. - Trung sĩ ơi, tôi nói, anh giả tihết rằng bác sĩ đã la và té nặng nề xuống đất. Nhưng có thể sự việc đã diễn ra cách khác. Câu nói này, tôi nghĩ bụng, phải làm chấm dứt mối hoài nghi vô duyên của tay trung sĩ, nhưng Walt quá căng thẳng để giữ được im lặng. - Máy hát… máy hát đang chơi… Walt nói. Chính vì vậy mà chúng tôi không nghe thấy gì… Tôi phải cố sức mới kiềm được mình. Thằng ngu! Càng nói, càng có sự việc để kiểm tra và càng… Nhưng những gì walt nó icó lien quan đến tất cả chúng tôi và tôi đành xác nhận lời của Walt. - Ồ! Phải rồi! Tôi thốt lên. Tôi quên mất điều này… Máy hát đang chơi! Mà nó đã chơi khi chúng tôi bước vào đây. Harrison mỉm cười đa nghi, mắt nhìn lên trần nhà. - Có lẽ nói chuyện trong khi máy hát đang chơi, thì không dễ chịu lắm… trung sĩ nói khẽ. Tôi nén nỗi bực mình. - Chơi rất khẽ, trung sĩ à. Nhạc nền thôi… Tia sang loé lên trong mắt Collins. Anh ta há miệng như thể sắp nó gì, nhưng lại im. www.phuonghong.com www.taixiu.com 62 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan - Chắc là anh nhớ máy hát chơi bản gì chứ? Harrison nhìn tôi hỏi. Tôi lắc đầu. Mona cứu bồ cho tôi - Tôi cũng không nhớ, anh trung sĩ à… Anh biết không, tôi không chú ý lắm khi nghe nhạc… Khi tôi nói tiếp, nỗi bực mình hiện rõ. - Nhưng điều đó quan trọng gì đâu? Tôi nói. Harrison mỉm cười. - Tôi nghĩ là không có gì quan trọng… Tôi thử thu thập và kiểm tra những sự kiện đã xảy ra, càng nhiều càng tốt. Walt há miệng trong khi người ta không hề hỏi han gì: - Dường như… Dường như là nhạc cổ điển… Trời! Tôi phải kiềm mình lắm để không nện nắm đấm vào mặt Walt! Collins tằng hắng. - Bác sĩ Mac Lane có bộ đãi hát nhạc cổ điển rất phong phú… Bác sĩ thích nhất là loại nhạc ấy. Harrison bước đến máy hát, nhẹ nhàng mở nắp lên. Trên máy, không có cái đãi hát nào, và trung sĩ khẽ nhận xét điều này. Tôi thở chậm - Có lẽ tôi đã cho các đĩa hát lên kệ sau khi để đĩa cuối cùng. Nhưng có thể tôi hành động khác. Tôi xin nói rõ, bởi vì dường như anh quan trọng hoá chuyện này… Có lẽ tôi đã làm như thế… Có phải là tội lỗi không? - Không, Harrison nói. Collins rụt rè mỉm cười. - Đúng là bác sĩ Lowen có bộ đĩa cổ điển rất phong phú, nhưng bác sĩ không cất giữ trong phòng này… - Thế anh gọi những đĩa này là gì? Tôi hỏi và chỉ những tủ dĩa hát. Collins bước đến các tủ đĩa hát, mắt nhìn các kệ và chọn một đĩa. - Dĩa này sẽ đặc biệt thích hợp… Bác sĩ là nhà sưu tập, nhưng bộ sưu tập của bác sĩ là độc nhất vô nhị. Không phải là thú vui, mà một việc cần tihết cho công việc… Nghe thử đi… Collins đặt dĩa hát lên máy, bật máy - Dĩa hát này có tựa là: Bác sĩ James Mac Lane… Suốt vài giây tôi lắng nghe một tiếng đập kỳ lạ và tôi đột nhiên như bị cú dao găm đâm vảo tim. Tôi đã hiểu ra mình đang nghe gì… Collins dùng tay chỉ cho trung sĩ các kệ dĩa hát. www.phuonghong.com www.taixiu.com 63 www.thuvien24.com Tác giả: Steve O’Connell TRÁI TIM CỦA NGƯỜI Đà CHẾT Người dịch: Đài Lan - Bác sĩ là chuyên gia tim nổi tiếng và ông sưu tập đĩa ghi âm nhịp tim đập của các bệnh nhân. Cũng như của một vài danh nhân, thú vật, của chính mình… Tôi nhìn Mona, rồi nhìn Walt. Walt hầu như suy sụp. Còn nhìn mắt Mona, tôi biết cô ấy không còn nghĩ đến tôi và những rắc rối của tôi. Cô ấy đang nghĩ đến người chồng đầu tiên của mình và những gì cô sẽ kể cho cảnh sát nghe về cái chết của ông chồng... Harrison mỉm cười nhìn tôi. Trong phòng không có tiếng động nào khác ngoài tiếng ghi âm nhịp tim đập của một người đã chết. www.phuonghong.com www.taixiu.com 64 www.thuvien24.com

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • pdftraitimcuanguoidachet08.pdf