Đêm 20 tháng 6năm 1791, Hoàng gia vội vã rờibỏTuileries. Tuy vậy, vì quá tự
tin dẫn đến khinh suất, ngay trong ngày hôm sau vua Louis đã đểlộsơ hởvà bị
phát hiện và bắt giữtại Varennes(tại phân khu Meuse). Chiều ngày 21 tháng 6, 
vua bịđưa vềParis trong sựcanh giữcẩn mật của Quốc hội.
Pétion, Latour-Maubourgvà Antoine Pierre Joseph Marie Barnave, đại diện cho 
Quốc hội, đã tiếp kiến Hoàng gia tại Épernayvà cùng đi với họ. Kểtừlúc này, 
Barnave trởthành cốvấn và người ủng hộHoàng gia.
Khi họđến Paris, quần chúng nhân dân đã im hơi lặng tiếng. Quốc hội lâm thời đã 
tước quyền lực của vua Louis. Vua và hoàng hậu Marie Antoinettebịgiam giữ
dưới sựcanh phòng nghiêm ngặt.
              
                                            
                                
            
 
            
                 27 trang
27 trang | 
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1702 | Lượt tải: 0 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Đề tài Cách mạng Pháp, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
háp. Vô hình trung bản tuyên bố này càng đẩy vua Louis vào tình thế hiểm nghèo. 
Người Pháp thì chẳng hề để ý đến, còn những lời đe dọa dùng vũ lực trên chỉ đơn 
thuần là chiến sự ở ngoài vùng biên giới. 
Ngay từ trước chuyến đi ở Varennes, các thành viên của Quốc hội Lập hiến đã 
quyết định quyền lập pháp sẽ do Quốc hội mới (Quốc hội lập pháp) tiếp tục. Giờ 
đây Quốc hội (Quốc hội Lập hiến) thu thập và chọn lựa nhiều điều luật khác nhau 
trong Hiến pháp mà trước đây họ đã thông qua để viết thành một bản Hiến pháp 
mới, cho thấy sự dũng cảm đáng nể khi không lợi dụng cơ hội này để lại một số 
điều quan trọng, rồi trình nó lên cho vua Louis XVI vừa được trao trả ngôi vị. Nhà 
vua chấp nhận Hiến pháp và viết rằng "Trẫm cam kết sẽ duy trì Hiến pháp này tại 
Tổ quốc, bảo vệ nó khỏi mọi sự công kích từ nước ngoài, và phê chuẩn thực thi 
Hiến pháp này bằng mọi cách mà ta tùy ý sử dụng". Nhà vua đã có một buổi diễn 
thuyết trước Quốc hội và nhận được những tràng pháo tay nhiệt tình từ khán giả và 
các thành viên trong Quốc hội. Quốc hội tuyên bố chấm dứt nhiệm kỳ vào ngày 29 
tháng 9 năm 1791. 
Mignet đã viết, "Hiến pháp năm 1791... là công trình của giai cấp tư sản và sau đó 
trở thành giai cấp có quyền lực nhất; bởi vì, theo lẽ thường, thế lực chiếm ưu thế 
hơn bao giờ cũng giành được quyền kiểm soát trong thể chế... Trong bản Hiến 
pháp này, con người là nguồn gốc của mọi quyền lực, nhưng nó đã không được sử 
dụng". 
[3] 
[ ] Quốc hội lập pháp và sự sụp đổ của nền Quân chủ 
Xem chi tiết về sự kiện ngày 11 tháng 10 năm 1791 – ngày 19 tháng 9 năm 1792, 
xem bài chính Quốc hội lập pháp và sự sụp đổ của nền Quân chủ ở Pháp. 
[ ] Quốc hội 
Với Hiến pháp 1791, nước Pháp vẫn theo chế độ Quân chủ lập hiến. Nhà vua phải 
chia sẻ quyền lực với Quốc hội được bầu ra, nhưng nhà vua vẫn được sử dụng 
quyền phủ quyết và quyền lựa chọn bộ trưởng. 
Quốc hội mới họp phiên đầu tiên vào ngày 1 tháng 10 năm 1791 và bắt đầu tan rã, 
lộn xộn trong vòng không đến một năm sau đó. Theo nhận xét của Britanica 1911: 
"Quốc hội đã thất bại trong nỗ lực cầm quyền, để lại đằng sau là ngân khố trống 
rỗng, lực lượng quân đội và hải quân vô kỷ luật, và một dân tộc trụy lạc, chơi bời 
trác táng trong an bình và thành công". 
Quốc hội bao gồm khoảng 165 người trong Hoàng gia Feuillant theo Quân chủ lập 
hiến bên cánh hữu, khoảng 330 người theo phe Cộng hòa tự do thuộc phái 
Girondin (phiên âm Gi-rông-đanh) bên cánh tả, và khoảng 250 đại biểu trung lập. 
Ban đầu, nhà vua bác bỏ bản án tử hình đối với di dân và ra sắc lệnh bắt buộc các 
giáo sĩ chưa tuyên thệ trong vòng 8 ngày phải lập lời tuyên thệ do Hiến pháp Công 
dân của Giới Tăng lữ quy định trước đây. Sau một năm, những bất đồng trong 
đường lối cầm quyền đã dẫn đến khủng hoảng. 
[ ] Chiến tranh 
Tình hình chính trị của thời kỳ này đã đưa đến kết quả tất yếu là đẩy nước Pháp 
vào cuộc chiến với đế quốc Áo và các nước Đồng minh. Nhà vua, Hoàng gia 
Feuillant và phái Girondin háo hức lao vào gây chiến. Nhà vua cùng nhiều thành 
viên Feuillant cho rằng chiến tranh là cách quảng bá rộng rãi hình ảnh và quyền 
lực của mình; vua còn lập cả một kế hoạch khai thác bóc lột các quốc gia bại trận. 
Dù bất cứ kết quả nào xảy ra đều có thể củng cố thế lực cho nhà vua. Phái 
Girondin thì lại muốn mở rộng phạm vi Cách mạng bao trùm cả châu Âu. Chỉ một 
số thành viên cấp tiến trong phái Jacobin đứng ra phản đối chiến tranh với lý do 
nên củng cố và mở rộng Cách mạng trong nước. Hoàng đế Áo Leopold II, anh trai 
Hoàng hậu Marie Antoinette, có lẽ cũng không mong muốn chiến tranh xảy ra, 
nhưng đã qua đời ngày 1 tháng 3 năm 1792. 
Nước Pháp khai chiến với Đế quốc Áo ngày 20 tháng 4 năm 1792 và Vương quốc 
Phổ liên minh với phe Áo vài tuần sau đó. Chiến tranh Cách mạng Pháp đã bắt đầu. 
Trận chiến có ý nghĩa quan trọng đầu tiên là trận đánh giữa Pháp - Phổ tại Valmy 
ngày 20 tháng 9 năm 1792. Trời mưa tầm tã nhưng hỏa lực của pháo binh Pháp 
vẫn tỏ ra đầy uy lực. Vào thời gian ấy, nước Pháp chìm trong sự hỗn loạn và chế 
độ phong kiến giờ chỉ còn là quá khứ. 
[ ] Nền lập hiến bị khủng hoảng 
Bài chính : 8 tháng 10 (Cách mạng Pháp), Vụ thảm sát tháng 9 
Đêm 10 tháng 8 năm 1792, quân khởi nghĩa với sự ủng hộ của nhà lãnh đạo cách 
mạng mới, Công xã Paris, đã tấn công Tuileries. Vua và hoàng hậu trở thành các 
tù nhân, những người còn lại trong Quốc hội, gồm khoảng hơn một phần ba nghị 
sĩ có mặt lúc đó, phần lớn thuộc phái Jacobin, đã đình chỉ quyền lực của triều đình. 
10 tháng 8 1792 Công xã Paris - Bạo loạn tại cung Tuileries 
Phần còn lại của chính phủ phụ thuộc vào sự ủng hộ của Công xã Cách mạng. Khi 
Công xã đưa những toán sát thủ vào tù để xét xử một cách tùy ý và giết gần 1.400 
người, và gửi giấy thông báo qua khắp các thành phố khác của Pháp để kêu gọi noi 
theo, Quốc hội chỉ có thể chống đỡ một cách yếu ớt. Tình hình này cứ kéo dài đến 
khi Quốc ước họp ngày 20 tháng 9 năm 1792 với nhiệm vụ soạn thảo Hiến pháp 
mới và trên thực tế đã trở thành chính quyền mới của Pháp. Ngày hôm sau, chính 
quyền tuyên bố chấm dứt chế độ Quân chủ và lập ra nền Cộng hoà. Ngày này 
được chọn là ngày bắt đầu của năm đầu tiên trong Lịch Cách mạng Pháp. 
[ ] Quốc ước 
Xem chi tiết về sự kiện ngày 20 tháng 9 năm 1792 – 26 tháng 9 năm 1795 tại Quốc 
ước. 
Với chế độ Cộng hòa mới, quyền lập pháp thuộc về Quốc ước và quyền hành pháp 
thuộc về Ủy ban An ninh Toàn quốc. Phái Girondin trở thành đảng phái có thế lực 
nhất trong Quốc ước và trong Ủy ban. 
Trong Bản Tuyên ngôn Brunswick, Quân đội Phổ dọa sẽ trả thù người Pháp nếu 
nước Pháp ngăn cản các nỗ lực của vua Phổ trong việc phục hồi chế độ Quân chủ 
trên nước này. Vào ngày 17 tháng 1 năm 1793, cựu vương LouisXVI bị kết án tử 
hình cùng tội danh âm mưu chống lại tự do nhân dân và an ninh chung với sự 
chấp thuận của một số ít thành viên trong Quốc ước. Buổi hành quyết ngày 21 
tháng 1 đã làm nổ ra nhiều cuộc chiến với các quốc gia châu Âu khác. Hoàng hậu 
người Áo của cựu vương Louis XVI là Marie Antoinette, cũng theo gót Louis lên 
máy chém ngày 16 tháng 10. 
Tranh biếm của George Cruikshank về thời kỳ Khủng bố dưới sự thống trị của 
Maximilien Robespierre 
Khi cơn sốt chiến tranh lên cao, giá cả leo thang khiến các sans-culotte (lao công 
nghèo và các thành viên cấp tiến của phái Jacobin) nổi dậy: các hoạt động phản 
Cách mạng bắt đầu nổ ra ở vài vùng miền. Điều này càng tạo cơ hội cho phái 
Jacobin thâu tóm quyền lực. Chịu ảnh hưởng của quần chúng nhân dân do bất bình 
với bè phái Girondin và nhờ lợi dụng sức mạnh của các sans-culotte ở Paris, một 
cuộc đảo chính (coup d'état) đã diễn ra với sự tham gia của quân đội. Nhờ kết quả 
này, sự liên minh giữa phái Jacobin và các phần tử sans-culotte trở thành nòng cốt 
trong chính quyền mới. Các chính sách thể hiện sự cấp tiến rõ rệt. 
Ủy ban An ninh Toàn quốc dưới sự quản lý của Maximilien Robespierre và phái 
Jacobin đã gây nên giai đọan Thời kì Khủng bố (tạm dịch từ Reign of 
Terror)(1793–1794). Ít nhất 1200 người đã phải bước lên máy chém vì bị quy vào 
tội phản Cách mạng. Chỉ cần là một ý nghĩ thoáng qua hay một biểu hiện nhỏ 
trong hành vi cũng bị nghi ngờ là phản Cách mạng (hay như trường hợp của 
Jacques Hébert chính vì quá nhiệt tình với Cách mạng hơn cả các nhà đương chức 
cầm quyền); và các phiên tòa bao giờ cũng chỉ xử một cách qua loa và kết tội là 
chủ yếu. 
Hành hình nhà Độc tài Robespierre 
Vào năm 1794 Robespierre đã xử tử các thành viên Jacobin cấp tiến thuộc phái 
Cực đoan và Ôn hoà; chính vì vậy, sự ủng hộ tích cực của quần chúng nhân dân 
đối với ông giảm đi rõ rệt. Vào ngày 27 tháng 7 năm 1794, người Pháp nổi dậy 
chống lại Triều đại Kinh hoàng với cuộc chính biến Thermido. Kết quả: những 
thành viên phái Ôn hòa trong Quốc ước đã phế truất và xử tử Robespierre cùng 
các đồng đội của ông trong ban lãnh đạo của Ủy ban An ninh Toàn quốc. "Hiến 
pháp năm thứ III" (theo lịch Cách mạng Pháp) được Quốc ước thông qua ngày 17 
tháng 8 năm 1795; được dân chúng ủng hộ trong cuộc trưng cầu dân ý vào tháng 9 
và có hiệu lực từ ngày 26 tháng 9 năm 1795. 
Sau trận đánh tại Valmy, nước Phổ vẫn tiếp tục là thành viên chủ chốt của liên 
quân chống Pháp, thậm chí còn đánh tan tác quân Pháp tại Alsace và vùng Saar. 
Tuy nhiên, đầu óc của họ bị phân tâm bởi các vấn đề khác:[7] Họ ký riêng Hiệp 
định Basle với nước Pháp Cách mạng vào ngày 5 tháng 4 năm 1795.[8] Nước Phổ 
đạt nhiều lợi thế theo Hiệp định này,[9] nhưng từ đó họ đứng trung lập đối với cuộc 
Cách mạng Pháp. [10] 
[ ] Chế độ Đốc chính 
Xem chi tiết về sự kiện ngày 26 tháng 9 năm 1795 – 9 tháng 11 năm 1799 tại Hội 
đồng Đốc chính Pháp. 
Hiến pháp mới đã lập ra Hội đồng Đốc chính (Directoire) và Lưỡng viện lập pháp 
đầu tiên trong lịch sử nước Pháp. Quốc hội bao gồm Hạ viện gồm 500 đại biểu 
(Conseil des Cinq-Cents - Hội đồng 500) và Thượng viện gồm 250 đại biểu 
(Conseil des Anciens). Quyền hành pháp nằm trong tay 5 đốc chính do Thượng 
viện bổ nhiệm hàng năm từ danh sách do Hạ viện đưa lên. 
Napoleon trong chiến dịch ở miền Bắc nước Ý-1796 
Với sự thành lập của chế độ Đốc chính, Cách mạng Pháp có vẻ đã kết thúc. Đất 
nước muốn nghỉ ngơi và chữa lành các vết thương. Những người muốn tái lập vua 
Louis XVIII cùng chế độ cũ, và những người muốn quay lại Thời kì khủng bố La 
Terreur chỉ chiếm số lượng không đáng kể. Khả năng can thiệp của nước ngoài đã 
tiêu tan cùng thất bại của Đệ nhất Liên minh (Première coalition). Tuy nhiên, 4 
năm của chế độ Đốc chính đã là khoảng thời gian của một chính phủ chuyên 
quyền độc đoán và sự bất an thường xuyên. Những sự tàn bạo trong quá khứ đã 
làm cho lòng tin và thiện ý giữa các bên trở thành không thể được. Cũng bản năng 
tự bảo vệ mà đã dẫn các thành viên của Quốc ước chiếm phần lớn trong cơ quan 
lập pháp và toàn bộ Hội đồng Đốc chính buộc họ giữ ưu thế. 
Khi đại đa số dân chúng Pháp muốn loại bỏ họ, họ đã chỉ có thể giữ được quyền 
lực của mình bằng những biện pháp bất thường. Họ đã từng bước lờ đi các điều 
khoản của hiến pháp, và dùng đến vũ khí khi kết quả bầu cử chống lại họ. Họ đã 
quyết tâm kéo dài chiến tranh - cách tốt nhất để kéo dài quyền lực của mình. Do 
đó, họ bị dẫn đến việc dựa vào quân đội - phe cũng muốn chiến tranh. 
Chế độ mới vấp phải sự chống đối từ những người bảo hoàng và các phần tử 
Jacobin còn sót lại. Quân đội đàn áp các cuộc nổi dậy và các hoạt động phản cách 
mạng. Nhờ đó quân đội và vị thống lĩnh xuất sắc của họ, Napoleon Bonaparte 
càng có thế lực hơn. 
Ngày 9 tháng 11 năm 1799 (ngày 18 tháng Sương mù của năm thứ 8 theo lịch 
Cách mạng Pháp), Napoléon tổ chức một cuộc đảo chính, lập nên chế độ tổng tài. 
Sự kiện Napoléon xưng Hoàng đế vào năm 1804 đã đặt dấu chấm hết cho giai 
đoạn Cộng hòa, thành quả tiêu biểu của Cách mạng Pháp. 
[ ] Chú thích 
1. ^ Hamish M. Scott, The emergence of the Eastern powers, 1756-1775, 
trang 257 
2. ^ Hamish M. Scott, The emergence of the Eastern powers, 1756-1775, 
trang 57 
3. ^ Do ảnh hưởng của hiện tượng El Nino vào năm 1788-1789 làm mùa 
màng thất bát.Thêm vào đó, hiện tượng El Nino còn có ảnh hưởng tănh 
mạnh ở trong khoảng thời gian 1789-1793 tại châu Âu.Richard H. Grove, 
“Global Impact of the 1789–93 El Niño,” Tạp chí khoa học Nature 393 
(1998), trang 318–319 
4. ^ John Hall Stewart. A Documentary Survey of the French Revolution. 
New York: Macmillan, 1951, trang 86. 
5. ^ [1] 
6. ^ [2] 
7. ^ Christopher M. Clark, Iron kingdom: the rise and downfall of Prussia, 
1600-1947, trang 289 
8. ^ Christopher M. Clark, Iron kingdom: the rise and downfall of Prussia, 
1600-1947, trang 292 
9. ^ Christopher M. Clark, Iron kingdom: the rise and downfall of Prussia, 
1600-1947, trang 293 
10. ^ Christopher M. Clark, Iron kingdom: the rise and downfall of Prussia, 
1600-1947, trang 298 
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
 ls_phap_2__0872.pdf ls_phap_2__0872.pdf