QuânKhinh KỵBinh của Friedrich II Đại Đếhiểu được quân nhu của Nga 
(Wagenburg), đang ởKlein Kamin vào lúc này. Tối qua, họđã lục soát dữdội vào 
đống quân nhu này, có khi một cách tùy tiện. Rất nhiều tiền của và chiến lợi phẩm 
của địch bịquân Khinh KỵBinh Phổlấy sạch về. Nhà vua Phổđóng quân cách đó 
không xa nhưng không rõ tại sao mà ông không hềđểý đến nó ? Nửa đêm Thứ
Bảy - ChủNhật, quân Pháo Binh Nga lại một lần nữa nã đạn, lần này cách không 
xa quân Phổlắm -một viên đạn bắn trúng xe ngựa của nhà vua Phổvà làm nó bị
vỡ. Thậm chí theo sứthần Mitchell thì nhà vua cũng súy bịmột viên đạn hạsát.
[43]
Quân Phổcũng phải chịu thêm chút tổn thất.
[8]
Tuy nhiên, quân Nga hoàn toàn kiệt 
quệ, và không còn quân sốđông đảo đểtiếp tục tham chiến nữa.
[72]
Quân Khinh 
KỵBinh Phổđã đánh nhiều trận xáp chiến với quân Cozak Nga trong ngày hôm 
đấy, và quân Cozak đã thất bại thảm hại trước sựdũng mãnh của người Phổ.
[14]
Chỉsau một thời gian ngắn, quân Nga tuyên bốthoái lui, trước khi nhà vua có thể
tìm cách đánh phá xe goòng chởquân nhu của bọn họ
[43]
. Mặc dù rất có khảnăng 
quân Nga sẽtấn công trởlại, tổn thất quá nặng nềđã khiến cho bọn họphải rút 
quân. Và sau lần này thì trong suốt cảnăm 1758 quân Nga sẽkhông còn quay trở
lại nữa.
[21]
Bọn họrút khỏi làng Zorndorf và theo đường tiến vềKlein Kamin, rồi 
từđó lại tiến quân đến Landsberg, trong đêm mưa tầm tã ngày 27 tháng 8năm 
1758. Vua Phổthắng rồi cũng không tấn công gì thêm và ông hiệu triệu cho ba 
quân phòng thủtại Tamsel.
[75]
Ông cũng rút quân KỵBinh của ông vềLangerGrund đểcho họđỡphải giao chiến với lính Cozak Nga
[8]
.
              
                                            
                                
            
 
            
                 63 trang
63 trang | 
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1732 | Lượt tải: 0 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Đề tài Trận Zorndorf, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ng người nông dân do quá căm thù trước những tội ác của quân Nga trước trận 
này: thành thử lòng căm hờn địch của họ trở nên hòa quyện với nhau. Giờ đây họ 
đã đại thắng được quân thù, vậy để cho hả hê, thấy những thương binh Nga nằm la 
liệt và kêu cứu trên trận tiền thì họ mang cả thảy các thương binh Nga vứt vào hố 
chôn các tử sĩ, và dĩ nhiên là chôn sống luôn các thương binh Nga. Những lính 
Nga xấu số đều cố gắng bò lên, nhưng do bị nằm dưới hàng đống thây đồng đội 
nên bọn họ đều chẳng thể làm gì được và tất nhiên là chết. [70] 
[ ] Ý nghĩa lịch sử 
“ Các binh khí lóe rực lên giữa Mặt Trời và cả quanh cảnh cháy bỏng... 
Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc hành binh im lặng và hoành tráng của 
Quân đội Phổ... cuộc tiến công dũng mãnh mà chấn động này đột ngột 
phát triển thành một tuyến quân nhỏ... Sau đó, tiếng trống đe dọa của 
người Phổ dội lên trong tay chúng tôi. ” 
—Lời một người lính Nga[77] 
“ Lòng can trường và điềm tĩnh của người Nga trong lần này khỏi phải 
nói; nó vượt lên tất cả mọi thứ mà ai đó đã nghe về một lực lượng dũng 
mãnh nhất. Tuy đạn pháo của người Phổ triệt hạ mọi hàng ngũ quân 
Nga, nhưng không hề các một người lính nào có dấu hiệu nản chí, hay 
muốn bỏ cuộc, và những lỗ hổng của hàng thứ nhất luôn được hàng hai 
và quân dự bị bù đắp. ” 
—Lời một nhà bình luận, dẫn theo nhà sử học người Mỹ Archer Jones[77] 
“ Như đối với Bộ Binh Phổ, nó siêu việt hơn tất cả mọi quy tắc. Sức mạnh 
của quân Phổ nằm ở tiến công... Trẫm thiết nghĩ rằng quân Phổ, được 
một nhân vật quyết đoán dẫn đầu, sẽ dễ dàng đánh lui một [thảm họa], 
đặc biệt là nếu vị tướng ấy biết giữ vững nguyên liệu của quân Dự bị 
của ông. ” 
—Câu nói của Friedrich II Đại Đế, qua đó chúng ta hiểu được bí quyết thắng trận 
của ông tại Zorndorf (1758) và Torgau (1760)[79] 
Với những đợt giáp lá cà ghê rợn, kịch liệt, đây có lẽ là trận đánh tiêu biểu, đẫm 
máu nhất, ác liệt nhất trong cuộc Chiến tranh Bảy Năm, và là một trong những 
cuộc giao chiến ác liệt nhất trong lịch sử thế giới.[65][49][80] Với những đợt tấn công 
dồn dập của quân Phổ, đây là trận đánh đẫm máu nhất trong thời kỳ Tân Cổ điển 
trong lịch sử chiến tranh (1725 - 1789).[81] Thương vong của trận này (nhất là với 
quân Nga[81]) thậm chí cao hơn cả những trận đánh khốc liệt của nhà vua Friedrich 
II Đại Đế tại Leuthen và Praha hồi năm 1757, và ngang bằng với tổn thất trong 
trận Malplaquet trong cuộc Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha hồi năm 1709.[63] Sự 
chết chóc quá vô kể của kẻ chiến bại - quân Nga là tiêu biểu cuả một cuộc đọ sức 
nẩy lửa đến khủng khiếp vào thời ấy,[58] nhưng cho thấy nếu dựa theo tiêu chuẩn 
của một trận huyết chiến vào thế kỷ thứ 18, thì tổn thất của họ trong trận huyết 
chiến tại Zorndorf vẫn là một cú sốc.[28] Cả hai đoàn quân đều chiến đấu như 
những người anh hùng.[36] Mặc dù trước trận quân Phổ đã mỏi mệt với cuộc hành 
binh cấp tốc và thậm chí hiện tượng đào ngũ đã diễn ra khi ấy,[82] trong cuộc chiến 
đấu đẫm máu này, Friedrich II Đại Đế giành được chiến thắng, ghi dấu một trong 
những trận đánh lớn nhất của ông trong cuộc Đại chiến Bảy Năm, một trong 
những thắng lợi khốc liệt nhất trong đời ông, một trong những trận chiến kinh 
hoàng bạt vía nhất trong thế kỷ vì thương vong lớn lao của hai đoàn quân.[83][84][85] 
Một nhà sử học đương thời có lời bàn về tuyên bố thắng trận của quân Nga sau khi 
chiến sự kết thúc (thoạt đầu Fermor cho làm lễ "mừng chiến thắng" tại đại bản 
doanh Gross-Kamin[86]): "Không lúc nào người ta làm nên những thông cáo dối 
trá nhiều hơn là cuộc Đại chiến Bảy Năm". Có lẽ, trong suốt cuộc chiến tranh này, 
duy chỉ có người Phổ là không nói láo. Nếu thua, họ chấp nhận chiến bại, rồi đợi 
thời cơ hồi phục.[14] Vả lại, dù sao thì có lá thư của Fermor gửi lên Elizaveta đã 
viết trận đánh Zorndorf là "biến cố rủi ro", và theo đó ông ta cho rằng kỷ luật tồi 
tệ của Quân đội Nga đã khiến ông ta không thể giành được chiến thắng trước 
Quân đội Phổ dũng mãnh.[87] Người ta cũng thường coi thất bại ê chề của người 
Nga trong trận chiến kinh khiếp này là do thiếu kiểm soát và kỷ cương.[88] Bên 
cạnh đó, vị vua - chiến binh đại tài Friedrich II Đại Đế vẫn có sự dấu diếm về 
những tổn thất lớn lao của quân Phổ trong trận đánh này[78] - vốn cũng có tính chất 
của một thắng lợi đắt đỏ.[89] Trước trận chiến ác liệt này, do ông nhận thấy quân 
Nga đóng cứ thật kiên cố, và do đó ông quyết định dùng chiến thuật "đánh dọc 
sườn" là chiến thuật kinh điển của ông trong trận đại thắng tại Leuthen. Nhưng 
quân Nga đã hoán đổi vị trí của mình. Do đó, khi ông hành binh vòng từ phương 
Bắc để đánh thốc vào cánh trái của người Nga, ông nhận thấy quân địch đang sẵn 
sàng đối đầu với quân ông. Hành động này dẫn đến thương vong to lớn cho quân 
Phổ, song tổn thất của quân Nga còn ghê gớm hơn nhiều.[9][63][90][91] Điều này cũng 
cho thấy điểm yếu của một cơ cấu chỉ huy hoàn toàn phụ thuộc vào một vị lãnh 
đạo tối cao : khi chiến thuật 'đánh dọc sườn' theo kiểu trận huyết chiến Leuthen trở 
nên khó thể thực hiện thì ông cũng không thể là tất cả mọi người để điều chỉnh 
tình hình.[92] Lực lượng Kỵ Binh Nga cũng thể hiện rõ sư cải thiện sức mạnh của 
họ với trận quyết chiến này.[88] Thực chất kế hoạch "đánh dọc sườn" của ông rất 
tuyệt vời, nhưng không được thực hiện tốt lắm do ngày thì nóng, địch thì mạnh 
còn lực lượng Bộ Binh đã bị kiệt quệ sau cuộc hành binh cấp tốc về Zorndorf. Sai 
lầm của ông trong trận này cũng là việc ông không chớp thời cơ đánh pháp kho 
quân lương của Nga lúc đầu trận chiến, vì nếu phá nó ông sẽ giành được một chiến 
thắng không phải đổ máu.[5] Qua các trận đánh trước, các Trung đoàn Đông Phổ 
của Dohna đã tàn sức và sau khi Đông Phổ quê hương họ bị xâm lược thì họ trở 
nên nản chí hơn[78] Để rồi chiến thuật "đánh dọc sườn" dần phân hóa thành cuộc 
tấn công trực diện thiếu kỷ luật vào quân Nga, cho dù quân Phổ đã chiến thắng và 
tiêu diệt được xiết bao địch quân.[15][93][5] Sau đại thắng lừng vang, ông ngự bút thư 
gửi cho Hoàng tỷ của mình là Công chúa Wilhelmina (làm vợ Bá tước xứ 
Bayreuth), rằng ông "chìm ngập trong niềm hân hoan sau khi đã giành được một 
chiến thắng vĩ đại vào ngày 25 tháng 8, khi 3 vạn giặc Nga bị tiêu diệt". Tuy nhiên, 
trận này cũng đem lại mối lo sợ cho ông. Tuy ông hãy còn "dị ứng" với người Nga. 
Rõ ràng, ông bắt đầu lo lắng về "những tên cướp ác độc và khét tiếng" mà ông đã 
giao chiến.[86] Thậm chí nhà sử học Liên Xô có tinh thần dân tộc là Frumenkov lại 
còn coi trận huyết chiến Zorndorf là một "chiến thắng của người Nga", trong khi 
nhà sử học người Anh là Christopher Duffy thì có quan điểm rằng trận này là bế 
tắc.[94] Nhà sử học Christopher M. Clark (người Úc) cũng có phân vân về kết quả 
của trận đánh[9], bất chấp Friedrich II Đại Đế đã thắng trận,[95] đánh lui được quân 
Nga và chấm dứt cuộc xâm lược Brandenburg của bọn họ.[96][97] Điều đó khiến 
người Nga bắt đầu trở nên nổi trội hơn hai đồng minh của họ là Áo và Pháp sau 
trận chiến kinh hoàng này : họ chiến đấu dũng mãnh, kiên cường hơn cả Quân đội 
Áo lẫn Pháp. Quân đội Nga đã nói chung cũng tàn nhẫn, hung bạo chẳng khác gì 
chế độ phong kiến Sa hoàng thời bấy giờ.[63] Do đó, trận huyết chiến Zorndorf có ý 
nghĩa to lớn hơn bất kỳ một trận đánh nào khác vào thế kỷ thứ 18 về mặt thể hiện 
sức chiến đấu dũng mãnh của quân Nga gây cho cả châu Âu phaỉ nể phục.[92] Thực 
chất, thấy quân Nga đại bại trong trận Zorndorf thì người Áo và Pháp không hề 
buồn đau gì vì họ không muốn nước Nga ngày một lớn mạnh sẽ làm ảnh hưởng 
đến quyền lợi riêng của họ tại Trung Âu.[98] Khi Friedrich II Đại Đế hỏi Seydlitz 
rằng có nên coi "giặc Nga" là lũ vô dụng không thì Seydlitz liền thẳng thừng chối 
bỏ quan điểm ấy, vì không một đội quân nào gây khó khăn cho quân Phổ bằng 
quân Nga trong cuộc Chiến tranh Bảy Năm.[92] Bản thân Quốc vương sau khi 
thắng trận thì có lời bàn : [99] (câu nói này đã trở thành minh chứng trong trận 
huyết chiến ở Borodino vào năm 1812 khi quân Pháp của Hoàng đế Napoléon 
Bonaparte tiêu diệt vô số quân Nga nhưng không thể đánh cho Quân đội Nga ngã 
quỵ[100]) 
Viên Trung Tướng kỳ tài Friedrich Wilhelm von Seydlitz. 
“ Tàn sát bọn Nga thì dễ dàng hơn là đánh baị chúng. ” 
—Friedrich II Đại Đế 
“ Họ dùng bọn Kalmuk, Thát Đát - đám người tàn ác đã hủy hoại và đốt 
phá. Nga là liệt cường đáng sợ nhất ở châu Âu. ” 
—Friedrich II Đại Đế (viết vài năm sau) 
Giờ đây thì ông không thể xem nhẹ lực lượng Pháo Binh và Pháo Thủ Nga, hoặc 
là nguồn nguyên liệu đầy ắp đối với Bộ Tư lệnh của quân Nga. Những cuộc tấn 
công của Kỵ Binh Nga vào các cánh quân Phổ cũng cho thấy người Nga có sự chủ 
động chiến thuật ở một mức độ khá cao - điều này được người đương thời rất ấn 
tượng.[92] Không những thế, nhà vua cũng ngự bút thư gửi Hoàng đệ Heinrich 
rằng: "Trong bọn giặc, giặc Áo thâm sâu binh thư nhất, giặc Pháp yếu hèn nhất và 
giặc Nga ghê tởm nhất". Điều này báo trước cho biết rằng người Đức sẽ còn phải 
chịu nhiều vất vả để đối đầu với quân Nga hùng mạnh.[63] Ông cũng ban huấn dụ 
cho quan Thượng Thư Bộ Ngoại giao là Bá tước Karl-Wilhelm Finck von 
Finckenstein truy tìm tài liệu kể về những vụ thảm sát thường dân của quân Nga, 
được xuất bản nhiều ở Pháp và Đức. Khi thăm viếng một nhà dân tại Tamsel 
(chính nơi đây khi xưa gia đình Wreech trọng đãi Friedrich lúc ông bị phụ vương 
Friedrich Wilhelm I ruồng bỏ) vào ngày 27 tháng 8, vua cũng nhìn thấy xác của 
một người phụ nữ đã bị quân Cozak Nga giết dã man trong mấy ngày binh lửa. 
Trong suốt trận chiến, có thể thấy những trò bạo ngược của quân Cozak nói riêng 
cũng như quân Nga nói chung đã bị quân Phổ báo thù đích đáng bằng những cuộc 
tàn sát của họ, và việc họ chôn sống thương binh Nga.[36][70] Mặt khác, ngay cả 
trước trận chiến đẫm máu này tuy nhà vua thể hiện thái độ khinh bỉ quân Nga của 
mình lúc đàm luận với Thống chế James Francis Edward Keith, ông vẫn tuyên bố: 
"Trẫm xét cho cùng rằng sau khi Trẫm thăng, hãy đừng làm lễ táng xa hoa cho 
Trẫm. Trẫm... muốn... được mang về cung điện Sanssouci trong tĩnh lặng, và táng 
ở khu vườn Ngự Uyển", và thực sự rất có thể là ông không có lệnh giết người Nga 
không thương tiếc mà người ta tưởng.[101][102] Tổn thất khủng khiếp của quân Nga 
trong trận đánh kịch liệt này cũng cho thấy Bộ Chỉ huy của họ sẵn sàng mua chiến 
thắng bằng xương máu của người lính. Và đây không phải là lần duy nhất có điều 
này: trong trận đánh ác liệt tại Kunersdorf vào năm sau tức là năm 1759, họ vẫn 
tiếp tục hứng chịu thương vong ghê gớm.[99] Đồng thời, khó khăn của người Nga 
về tiếp tế cũng khiến cho họ hoàn toàn thất bại.[77] Trận huyết chiến Zorndorf này 
đã thể hiện một trong những sai lầm nghiêm trọng nhất của Quân đội Nga : kinh 
nghiệm trong cuộc chiến tranh chống Đế quốc Thổ Ottoman đã khiến cho họ đưa 
cái đuôi lô-gíc, đống xe goòng chứa quân trang, kho lương vào trận, làm tổn hại 
bước tiến quân của họ.[103] Về phía Phổ, trận thắng này cũng cho thấy tinh thần táo 
bạo của Friedrich II Đại Đế ngay cả khi quân thù phòng thủ kiên cố. Đây quả là 
một chiến thắng hiển hách, dù với tổn thất lớn ở cả hai đoàn quân.[104][6] Sau những 
đợt giao tranh khốc liệt của hai bên, ông đã dám thân chinh xung phong vào đánh 
địch[80]. Nhà vua viết đây là một đại thắng, với lời lẽ tự hào. Khi Mitchell - vốn tận 
mắt chứng kiến trận đánh - hội kiến với các quan viên Anh Quốc thì vị sứ thần 
cũng rất mực ca ngợi Đức Vua nước Phổ, với lòng dũng cảm đáng nể, đã dật lấy 
cờ của một Tiểu đoàn và kêu gọi họ tiến lên : [21] 
“ Đầu óc kiên quyết của Ngài đã cứu nguy cho toàn bộ mọi thứ... ” 
—Andrew Mitchell 
Bằng cuộc tiến công huy hoàng vào địch quân, ông đã xóa bỏ áp lực cho người 
Phổ ở phương Đông, đồng thời tiêu diệt gần như cả nửa quân Nga.[33] Dẫu sao đây 
nữa thì chiến thuật 'đánh dọc sườn' (thực ra ở dạng hơi khác với chiến thắng 
Leuthen trước đây) cuối cùng đã mang lại thắng lợi cho ông trong trận này,[105] qua 
việc ông tung được quân cánh phải vào trận tiền.[106] Ngoài ra, chiến thắng của 
quân Phổ trong trận này cũng phần lớn là nhờ chút am hiểu của ông về địa hình 
chiến trận.[105] Việc ông dày công huấn lệnh lực lượng Kỵ Binh đã mang lại nhiều 
thành quả chói lọi cho ông, và trong đó có cả chiến thắng lừng lẫy tại Zorndorf 
này: họ sẵn sàng đánh bại kẻ cường địch phía trước họ.[107] Lòng can trường và tài 
nghệ chiến đấu tuyệt vời của lực lượng Kỵ Binh Phổ trong trận đánh vang danh 
này khiến nó trở thành một kỳ tích rạng rỡ của họ - theo như Bộ Tổng Tham mưu 
Đức sau này nhận định. Họ - dưới sự lãnh đạo quyết đoán của vị kiệt tướng 
Seydlitz - đã hoàn toàn khiến trận ác chiến không thể là một thất bại của người 
Phổ. Và, không lâu sau, ông sẽ tiếp tục lập đại công trong trận Hochkirch tàn khốc 
cũng vào năm 1758.[108] Lời từ chối quân lệnh của ông ("...Ngài sẽ tùy tiện xử lý 
cái đầu của Ta..."), thể hiện sự bất tuân phục đầy sáng suốt, tinh thần điềm tĩnh 
sẵn sàng chủ động của vị tướng soái giữa lúc thời thế không thuận lợi.[20][60] Ngay 
từ đợt tấn công mãnh liệt lần đầu tiên của ông vào quân Nga, Seydlitz - người đã 
nhấn mạnh tầm quan trọng của cơ cấu chiến tranh "Kỵ binh" Auftragstaktik[60] - đã 
thể hiện tài năng chỉ huy độc đáo của ông, sẵn sàng chiến đấu vì Đức Vua. Kỳ tích 
hiển hách của ông trong trận chiến Zorndorf đáng được so sánh với những chiến 
công của Oliver Cromwell trong trận Marston Manor thời Nội chiến Anh và 
Hadrusbal trong trận Cannae thời Chiến tranh Punic lần thứ hai thưở xa xưa mơ hồ. 
Không có Seydlitz, lực lượng Kỵ Binh Phổ cũng không lập nên được những chiến 
tích tuyệt diệu, làm chấn động cả thế gian, mà điển hình là trận Zorndorf.[109] Với 
chiến công oanh liệt của quân Kỵ Binh Phổ đánh tan nát hàng ngũ quân Nga thì họ 
đã chứng nhận rằng thất bại của riêng họ trong trận Mollwitz hồi năm 1741 đã 
hoàn toàn là một quá khứ, mặc dầu họ có điểm yếu là nguồn nguyên liệu thiếu hụt 
nên khó thể giúp gì thêm cho Bộ Binh.[92] Lực lượng Pháo Binh Phổ cũng chiến 
đấu huy hoàng góp phần lại chiến thắng lớn lao này, khiến Quốc vương phải thừa 
nhận rằng hỏa lực là rất quan trọng và phải triển khai thêm lực lượng Pháo 
Binh.[110][8] 
Chiến thắng rực rỡ ở Zorndorf cùng với những chiến tích vàng son ở Roßbach và 
Leuthen của Friedrich II Đại Đế đã được các Viện Hàn lâm quân sự lớn trên khắp 
thế giới học hỏi, như những chiến công mẫu mực của một bậc thống soái siêu 
việt.[111] Với đại thắng của ông thì trận chiến Zorndorf quả thật là một trận đánh 
hiếm có trong thời kỳ cận đại, mà quân Kỵ Binh chiến đấu dũng mãnh đến mức 
phi thường.[47] Bên cạnh ông, một vị cứu tinh không thể thiếu được khác của Quân 
đội Phổ trong trận đánh này chính là Vương công Moritz, với chiến công đánh lùi 
cuộc truy kích của người Nga.[18][112] Đây là vị Thống chế kiệt xuất chẳng kém các 
anh trai của ông, cũng như thân phụ quá cố của ông là Vương công Leopold I xứ 
Anhalt Dessau ; ông có công lớn trong việc khích lệ ba quân chiến đấu, được Quốc 
vương khen ngợi : "Vương công Moritz, can trường chẳng kém thanh gươm của 
ông, là một con người lạ thường. Không có ngày nghỉ nào đối với ông ấy tốt hơn 
một cuộc chiến chinh".[21] Pháo Binh là lực lượng đóng góp cho các cuộc tấn công 
của quân Phổ hiệu quả hơn, và nếu không có họ thì hẳn là đợt tấn công cuối cùng 
của Dohna sẽ tiêu tùng luôn. Những Sĩ quan Pháo binh coi nhiệm vụ của họ là một 
khoa học và họ thường hoán chuyển vị trí liên tục để tránh bị thất vọng những tính 
toán kỹ lưỡng của họ[92] Song, khi nhận định về chiến thắng vang lừng này thì 
Seydlitz xét: "Đức Vua! Chính Đức Vua mới là người duy nhất thắng trận này". 
Ông nói cũng không sai. Nhà vua Friedrich II Đại Đế - với tài mưu lược của mình 
- đã tổ chức cuộc hành binh tuyệt vời về Zorndorf để đánh Nga. Là một vị vua 
nhạy bén, ông vượt qua sông Oder ngay cả khi quân Nga chưa thể nắm rõ sự tiến 
quân của người Phổ.[47] Tuy cuộc hành binh này dài và gian nan, quân Phổ hủy 
diệt quân thù nhiều hơn là bị tổn thương, mang lại thắng lợi oanh liệt cho nhà vua. 
Chiến công ấy đã chứng tỏ sự năng động và quyết đoán đến vô song của ông trong 
suốt tháng 8 năm 1758.[113] Do đó, Nhà vua - có nhẽ là người sáng lập ra chủ nghĩa 
quân phiệt Phổ[60] - đóng vai trò không thể thiếu đối với thắng lợi vẻ vang này: 
trận đánh đã ghi dấu ông rất sâu đậm, công lao của ông mang lại chiến thắng cho 
người Phổ là hoàn toàn không nhỏ.[26][20] Nhờ có năng lực và sự nhanh trí đến phi 
thường của ông, các Sĩ quan và chiến sĩ dễ dàng nỗ lực lại sau bước đầu không 
thành.[92] Nhà vua đau buồn trước những mất mát của ba quân trong trận chiến này, 
trong số đó một viên sủng thần của ông là phụ tá Von Oppen (giữ chức Flügel-
Adjutant) có đến 27 vết thương và hy sinh. Nhà vua từng sai Oppen gửi thông điệp 
cho Seydlitz nhưng Oppen không thể nào quay trở lại. Oppen được quấn một cái 
mền lên người và khiêng vào đại ban doanh của nhà vua, trong khi ông phải che 
dấu nỗi xót xa cho người trung thần xấu số này.[8] Tuy nhiên, vào ngày 28 tháng 8 
năm 1758, Quốc vương triệu quan Tham tri Henri Alexandre de Catt đến chầu. 
Ông vẫn điềm nhiên thuật lại trận chiến đấu cho Catt. Vua tôi giao tiếp thân mật 
với nhau và qua đó nêu lên cái bùi mù ghê rợn của chiến tranh: khi nhà vua hỏi: 
"Đây là một ngày ghê gớm! Ái Khanh có biết chuyện gì đã xảy ra chứ?" thì quan 
Tham tri tâu: "Khải bẩm Chúa Thượng, Hạ Thần thấu hiểu về cuộc hành quân ban 
đầu, và những kế hoạch đầu tiên cho trận chiến. Nhưng mọi thứ khác đều qua mắt 
Thần. Thần chẳng thể biết gì về nhiều chuyển động khác". Nhà vua ân cần phán: 
"Bạn hiền ạ, Khanh không phải là người duy nhất. Hãy bình tĩnh, hẳn Khanh 
không phải là người duy nhất".[8] Ông đã hứa sẽ kể cho Catt nghe về binh thư và 
ông hiếm khi quên việc này. Quân vương trêu Catt: "Aí Khanh có thấy bậc đế 
vương nào chuyên sâu bằng Quả Nhân không?" Ông cũng hài lòng với sách lược 
của mình trong trận thắng tại Zorndorf.[26] Nhưng khi Catt nghi ngờ rằng Nhà vua 
không bằng lòng với chiến thắng này ông có lý giải: [8] 
“ Mọi thứ sẽ mất hết, hỡi bạn hiền, nhưng nhờ có dũng tướng Seydlitz và 
lòng can trường của quân cánh hữu của Ta, đặc biệt là những Trung 
đoàn do hiền đệ của Ta [Prinz von Preussen, 18] và Forcade [23] chỉ 
huy. Quả Nhân nói cho Khanh biết, họ đã giải nguy cho đất nước và 
Quả Nhân sẽ luôn cảm tạ họ chừng nào niềm huy hoàng mà họ đạt 
được trong ngày hôm ấy sẽ còn mãi. ” 
—Friedrich II Đại Đế 
Dù sao thì với chiến thắng vinh quang này, tiếng tăm lẫy lừng của Friedrich II Đại 
Đế đã lên đến tột đỉnh. Nhờ tài nghệ quân sự kiệt xuất của mình, ông đã sử dụng 
chiến lược nội tuyến một cách hiệu lực trong trận Zorndorf này, cũng như nhiều 
trận khác trong cuộc chiến tranh.[77][114] Trong vài tháng sau đó, không còn có mối 
nguy hại nào từ phía Đông, trong khi thần dân nước Phổ hân hoan ăn mừng chiến 
thắng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn từ cuối năm 1757 cho đến giữa năm 
1758, ông đã đánh bại ba nền quân chủ hùng mạnh và hiếu chiến là Pháp, Áo và 
Nga trong một loạt các trận đánh vang danh tại Roßbach, Leuthen, và Zorndorf. 
Điều đó thể hiện bản lĩnh kiên cường, quyết đoán của ông, lần lượt hành binh thần 
tốc đi đánh các cường địch ấy, và lần lượt lập nên ba chiến công hiển hách nêu 
trên.[115] Nhân dân Anh Quốc - đồng minh của Phổ - khi hay tin thắng trận cũng 
mừng vui không kém.[2] Ở kinh đô Luân Đôn, nàng Georgiana Caroline Fox, Nữ 
Nam tước thứ nhất của Holland viết vào tháng 9 năm 1758 về "tin tốt" Friedrich II 
Đại Đế.[116] Dù quân Nga tuyên bố thắng trận như ngay đến Trung tướng Nikita 
Ivanovich Panin của bọn họ phải viết: "Những binh sĩ trên bãi chiến trường đều hy 
sinh, bị thương hoặc là say rượu". Quân Nga cũng hoàn toàn suy sụp với chiến bại 
thê thảm này, nên mới phải thoái lui.[25] Khi nhân dân Phổ ăn mừng đại thắng thì 
giáo sĩ Sack có bài thuyết giảng ngợi ca chiến công hào hùng của Đức Vua, liền 
được dịch sang tiếng Anh tại thủ đô Luân Đôn. Vị bộ tướng can trường của 
Seydlitz trong trận chiến này là Wakenitz cũng được nhà vua thăng chức Trung tá. 
Người đương thời ai cũng xem trận này là thắng lợi của ông.[7] Không những xóa 
tan mọi ý đồ mở chiến dịch của quân Nga mà chiến thắng to lớn này còn giúp ông 
được tự do đối phó với mối hiểm họa từ quân Áo tại xứ Sachsen.[106] Và, cho đến 
năm 1826, đài kỷ niệm chiến tích của Đức Vua được dựng nên tại Friedrichsberg, 
với dòng chữ: "Nơi đây Friedrich Đại Đế chiến đấu trong trận đánh ngày 25 
tháng 8 nắm 1758".[36] Rõ ràng, đây là chiến tích hiển hách nhất của ông trong 
chiến dịch năm 1758 của cuộc Đại chiến Bảy Năm.[117] Và, có lẽ là trận đánh ác 
liệt nhất trong cuộc Chiến tranh Baỷ Năm,[25] trận này cũng thu hút nghiên cứu sử 
học quân sự Phổ - Đức hậu thế vì có vai trò quan trọng trong lịch sử quân sự Phổ - 
Đức, và theo nhà lý luận quân sự thiên tài Phổ Karl von Clausewitz, đây là "trận 
chiến này rõ ràng là nổi bật nhất cuả cuộc Chiến tranh Bảy Năm, có lẽ là trong 
toàn bộ lịch sử quân sự cận đại, vì diễn biến đáng nhớ của nó".[28] Cũng giống 
như chiến thắng của Friedrich II Đại Đế ở Torgau về sau (1760), chiến thắng này 
nhờ có sự can thiệp của Kỵ Binh lúc lâm nguy. [118] 
[ ] Những gì sau đó 
Quan Tham Tri Triều đình Phổ Alexandre de Catt, đã tham chiến trong trận 
Zorndorf trên lưng con ngựa nhỏ bé của ông.[49] 
Quan Tham Tri Triều đình Phổ Henri Alexandre de Catt có miêu tả cảnh một tên 
lính trợ chiến người châu Á của quân Nga bị quân Phổ bắt giữ: [119] 
“ Một vị Tướng gây con quỷ xấu số này chú ý. Hắn tiến đến và nhào vào 
nói với ông bằng những lời lẽ mà loài người chẳng thể hiểu được. Thấy 
một hình thượng đeo ở cổ của hắn, vị Tướng vươn tay tới dùng gậy thọc 
vào nó. Tên tù binh ôm chặt hai bàn tay của hắn vào đầu cái gậy, vì 
nghĩ rằng ông muốn tống cổ vị thánh quan thầy của hắn ra khỏi hắn. 
Điều này khiến cho vị Tướng nổi cơn thịnh nộ, và ông đánh dữ dội vào 
tay hắn đến mức chúng sưng lên và biến thành màu đen. Tên Kalmykia 
đó vẫn đứng vững, và giữ tay vào hình vị Thánh của hắn trong khi bằng 
đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào vị Tướng đã tra tấn hắn quá dã 
man. Vị Tướng quá căm giận đến mức ông ấy liên tiếp giáng những đòn 
đánh chí mặt vào khuôn mặt hắn, làm cho máu me bao phủ toàn bộ mặt 
hắn. Tôi bật thốt lên khi thấy cảnh tượng này, và hỏi vị Tướng rằng 
phải chăng những hành động ấy nhằm công kích những tên Cozak và 
Kalmykia vì sự man rợ của hắn. Tôi nghĩ rằng có những người còn man 
rợ hơn. ” 
—Henri Alexandre de Catt 
Trong đám tù binh Nga có năm viên tướng phải đến chầu vua trên bãi chiến 
trường. Đó là Saltykov, Chernyshyov, Manteuffel, Tiesenhausen và Sievers. Đồng 
thời, có nhiều Sĩ quan Nga khác cũng đến trình diện Bộ Tư lệnh Quân đội Phổ, 
trong số đó có Vương công Nga Sulkowski. Dĩ nhiên, Vua Phổ rất căm ghét bọn 
họ vì sự tàn bạo của người Nga khi tàn phá đất Brandenburg. Và ông phán quyết: 
"Trẫm xin lỗi rằng Trẫm không có một Xibia nào để giam chúng bay vào, để 
chúng bay có thể bị đối đãi như các Sĩ quan của Trẫm tại nước bay, vì vậy bọn 
bay phải bị tống giam vào nhà ngục tại Cüstrin." Thoạt đầu bọn họ phản đối kịch 
liệt, nhưng viên Sĩ quan chỉ huy của thành này đã thuyết phục họ chịu tội: "Tôi 
không còn một căn nhà nào nằm ở thị trấn, ở đó các ông có thể được tha, và do đó 
các ông phải mãn nguyện với nơi này". Không hề để tâm đến thái độ phản kháng 
của người Nga, người Phổ dứt khoát đẩy người Nga vào đó.[70] Sau ba ngày, họ 
được tha bổng, và ở mướn nhà trọ ở ngoại ô thành trì Cüstrin mà không hề bị đốt 
phá gì. Vua cũng không ít lần dong ngựa quanh khu này, và mọi tù binh Nga đều 
đổ xô ra xem vị thống soái vĩ đại nhất của thời đại. Vua ít để ý đến họ nhất trong 
những dịp này. Khi hay tin tốt rằng các tù binh Phổ được đối xử hậu hĩnh tại thành 
Sankt-Peterburg, vua lập tức truyền cho các tướng lĩnh Nga về nước, lại còn tham 
dự mọi lễ hội cung đình Nga. Trong lúc đó, tù binh của hầu hết mọi nước Âu châu 
tuyên thệ trung thành với Hoàng hậu tại thành Berlin.[36][1] Như đã nói, không lâu 
sau chiến thắng Vua Phổ lập tức thân hành kéo binh mã về xứ Sachsen. Điều này 
cho thấy ông không hề chậm chân trong việc quét sạch quân thù ra khỏi bờ cõi.[29] 
Ông cứ mặc kệ để cho quân thù ăn mừng cái chiến thắng vô hình của bọn họ, 
trong khi ông phát huy lợi thế của ông giành được sau chiến thắng vẻ vang.[70] 
Trong khi đó, Fermor đưa quân vào tỉnh Pomerania và công hãm thành Kolberg 
cùng quân Thụy Điển. Quân dân Phổ anh dũng chống trả, đánh lùi địch. Quân Nga 
tháo lui, một binh đoàn đặc nhiệm Phổ cũng chặn đứng được quân Thụy Điển.[1] 
Như vậy là trận đánh Zorndorf đã tạo lợi thế cho nhà vua : ông đã hoàn thành sứ 
mạng của mình với sự rút lui của quân Nga và Ba Lan[65]. Quân Nga đại bại thì 
biên cương phía Bắc đã ổn định.[5] Sau đại thắng tại Zorndorf, Friedrich II Đại Đế 
có lời bàn về việc ông cứ liên tục phải điều binh đánh dẹp hết nơi này đến nơi 
khác: 
“ Quả Nhân thật đa tạ với nhà ẩn dật chốn Les Délices (tức Voltaire bạn 
thân của vua), vì ông 
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
 ls_phap_48__4676.pdf ls_phap_48__4676.pdf