Sự khúc xạ ánh sáng 
Khi bức xạ điện từ, dưới dạng ánh sáng khả kiến, truyền từ một chất hoặc môi 
trường này sang môi trường khác, sóng ánh sáng có thể trải qua một hiện tượng gọi 
là khúc xạ, biểu lộ bởi sự bẻ cong hoặc thay đổi hướng truyền ánh sáng. Khúc xạ xảy 
ra khi ánh sáng đi từ môi trường này sang môi trường khác chỉ khi nào có sự chênh 
lệch chiết suất giữa hai chất đó. Hiệu ứng khúc xạ là nguyên nhân gây ra nhiều hiện 
tượng quen thuộc đa dạng, như sự uốn cong rõ ràng của một vật chìm một phần 
trong nước và ảo ảnh nhìn thấy trên sa mạc cát, nóng bỏng. Sự khúc xạ sóng ánh 
sáng khả kiến cũng là một đặc trưng quan trọng của thấu kính, cho phép chúng hội 
tụ chùm tia sáng vào một điểm. 
 Hình 1. Tụ sáng khúc xạ của người thợ thêu 
 Hồi đầu thế kỉ 19, những người thợ thêu đã sử dụng những bình cầu thủy tinh chứa 
nước để hội tụ hoặc tập trung ánh sáng ngọn nến lên khu vực làm việc nhỏ của họ, 
giúp họ nhìn thấy những chi tiết tinh tế rõ ràng hơn. Hình 1 minh họa cái tụ sáng của 
người thợ thêu hồi những năm 1800, gồm một vài bình cầu thủy tinh sắp xếp thành 
hình tròn xung quanh một ngọn nến dựng đứng, cho phép ánh sáng phát ra từ ngọn 
nến hội tụ hoặc tập trung vào một vài đốm sáng. Bề mặt cong của bình cầu thủy tinh 
đóng vai trò làm bề mặt thu thập các tia sáng, sau đó chúng khúc xạ về phía một 
tiêu điểm chính theo kiểu tương tự như thấu kính lồi. Thấu kính hội tụ hoặc tập trung 
cũng được sử dụng trong kính hiển vi hiện đại và những quang cụ khác để tập trung 
ánh sáng, dựa trên nguyên lí khúc xạ giống như hoạt động của cái tụ sáng của 
những người thợ thêu buổi đầu. 
 Khi ánh sáng truyền từ chất này sang chất khác, nó sẽ truyền thẳng đi mà không có 
sự thay đổi hướng khi nó trực giao với ranh giới giữa hai chất (tức là vuông góc, góc 
tới 90 độ). Tuy nhiên, nếu ánh sáng chạm tới ranh giới này ở những góc khác, nó sẽ 
bị bẻ cong, hoặc khúc xạ, với độ khúc xạ càng tăng khi chùm tia nghiêng một góc 
càng lớn so với mặt phân giới. Thí dụ, một chùm ánh sáng chạm tới mặt nước theo 
phương thẳng đứng sẽ không bị khúc xạ, nhưng nếu chùm tia đi vào nước ở một góc 
nhỏ, nó sẽ bị khúc xạ ở mức độ nhỏ. Nếu góc của chùm tia tăng lên thì ánh sáng sẽ 
khúc xạ với góc lớn hơn. Các nhà khoa học đã sớm nhận thấy rằng tỉ số giữa góc mà 
ánh sáng cắt qua mặt phân giới môi trường và góc tạo ra sau khi khúc xạ là một đặc 
trưng rất chính xác của chất liệu tạo ra hiệu ứng khúc xạ. 
 Trong nhiều thế kỉ, người ta đã lưu ý tới một sự thật khá kì quặc, nhưng lại hiển 
nhiên. Khi một thanh hoặc một que thẳng ngập một phần trong nước, thanh không 
còn thẳng nữa, mà nghiêng đi một góc hoặc một hướng khác (xem hình 2 minh họa 
hiện tượng này với ống hút dựng trong một ly nước). Ánh sáng bị khúc xạ khi nó đi 
ra khỏi nước, mang lại ảo giác là các vật trong nước hình như vừa méo mó vừa trông 
gần hơn so với thực tế. Ống hút trong hình 2 trông to hơn và hơi bị méo do sự khúc 
xạ của sóng ánh sáng phản xạ từ bề mặt ống hút. Trước tiên sóng phải truyền qua 
nước, rồi truyền qua mặt phân giới thủy tinh-nước và cuối cùng truyền vào không 
khí. Sóng ánh sáng đến từ các mặt (trước và sau) của ống bị lệch ở mức độ nhiều 
hơn so với sóng đến từ chính giữa ống, khiến nó trông có vẻ lớn hơn thực tế. 
 Ngay từ thế kỉ thứ nhất (sau Công nguyên), nhà thiên văn và địa lí Hy Lạp cổ đại 
Ptolemy đã cố gắng giải thích bằng toán học lượng bẻ cong (khúc xạ) xảy ra, nhưng 
quy luật mà ông đề xuất sau này được xác định là không xác thực. Trong những năm 
1600, nhà toán học người Hà Lan Willebrord Snell đã thành công trong việc phát 
triển một quy luật định nghĩa một giá trị liên hệ với tỉ số của góc tới và góc khúc xạ, 
sau này được gọi là sức bẻ cong hay chiết suất của chất. Trong thực tế, một chất 
càng có khả năng bẻ cong hay làm khúc xạ ánh sáng, người ta nói nó có chiết suất 
càng lớn. Cái que trong nước trông có vẻ bị bẻ cong vì các tia sáng xuất phát từ que 
bị bẻ cong đột ngột tại mặt phân giới nước-không khí trước khi đi tới mắt chúng ta. 
Với tâm trạng chán ngán, Snell chưa bao giờ phát hiện được nguyên nhân cho hiệu 
ứng khúc xạ này. 
 Hình 2. Sự khúc xạ ánh sáng bởi ly nước 
 Năm 1678, một nhà khoa học người Hà Lan, Christian Huygens, đã nêu ra một mối 
quan hệ toán học để giải thích các quan trắc của Snell và cho rằng chiết suất của 
một chất liên quan tới tốc độ của ánh sáng truyền qua chất đó. Huygens xác định 
được tỉ số liên hệ giữa góc của các đường đi ánh sáng trong hai chất có chiết suất 
khác nhau phải bằng với tỉ số vận tốc ánh sáng khi truyền qua mỗi chất đó. Như vậy, 
ông cho rằng ánh sáng truyền đi chậm hơn trong chất có chiết suất lớn hơn. Phát 
biểu cách khác, vận tốc ánh sáng qua một môi trường tỉ lệ nghịch với chiết suất của 
nó. Mặc dù quan điểm này đã được xác nhận bằng thực nghiệm kể từ thời đó, nhưng 
nó không hiển nhiên ngay đối với đa số các nhà nghiên cứu thế kỉ 17 và 18, những 
người không có đủ phương tiện đo vận tốc ánh sáng. Đối với những nhà khoa học 
này, ánh sáng hình như truyền đi ở cùng một tốc độ, không kể vật chất mà nó 
truyền trong đó là gì. Hơn 150 năm sau khi Huygens qua đời, tốc độ ánh sáng mới 
được đo chính xác để khẳng định lí thuyết của ông là đúng. 
 Mở rộng những ý tưởng có trước đây, chiết suất của một chất hoặc một vật liệu 
trong suốt được định nghĩa là tương quan tốc độ ánh sáng truyền qua chất đó so với 
tốc độ của nó trong chân không. Bằng quy ước, người ta định nghĩa chiết suất của 
chân không có giá trị 1, đóng vai trò là một giá trị tham chiếu được chấp nhận rộng 
rãi. Chiết suất của những vật liệu trong suốt khác, thường được kí hiệu là n, được 
định nghĩa qua phương trình: 
 n = c/v 
trong đó c là tốc độ ánh sáng trong chân không, v là vận tốc ánh sáng trong chất 
liệu. Do chiết suất của chân không được định nghĩa là 1 và ánh sáng đạt được tốc độ 
cực đại của nó trong chân không (một điều không xảy ra trong bất cứ chất liệu nào 
khác), nên chiết suất của tất cả các chất liệu trong suốt khác đều lớn hơn 1 và có thể 
được đo bằng một số kĩ thuật. Trong đa số mục đích thực tế nhất, chiết suất của 
không khí (1,0003) gần với chiết suất của chân không, nên nó có thể được dùng để 
tính chiết suất của những chất liệu chưa biết. Chiết suất đo được của một vài chất 
liệu trong suốt phổ biến được cho trong bảng 1. Các chất có chiết suất cao làm chậm 
ánh sáng nhiều hơn so với những chất có chiết suất thấp. Trong thực tế, người ta nói 
những chất này có tính khúc xạ hơn, và chúng biểu lộ một góc khúc xạ lớn hơn đối 
với các tia sáng tới truyền qua mặt phân giới không khí. 
 Bảng 1. Chiết suất của một số môi trường 
 Chất Chiết suất 
 Không khí 1.0003 
 Nước 1.333 
 Glycerin 1.473 
 Dầu ngâm 1.515 
 Thủy tinh (Crown) 1.520 
 Thủy tinh (Flint) 1.656 
 Zircon 1.920 
 Kim cương 2.417 
 Chì Sulfide 3.910 
 Khi sóng ánh sáng truyền từ một môi trường khúc xạ kém (như không khí) sang môi 
trường khúc xạ hơn (như nước), vận tốc sóng giảm đi. Ngược lại, khi ánh sáng truyền 
từ môi trường khúc xạ hơn (nước) sang môi trường khúc xạ kém (không khí), vận tốc 
sóng tăng lên. Pháp tuyến được định nghĩa là đường thẳng vuông góc với ranh giới, 
hay mặt phân giới, giữa hai chất. Góc tới trong môi trường thứ nhất, so với pháp 
tuyến, và góc khúc xạ trong môi trường thứ hai (cũng so với pháp tuyến) sẽ khác 
nhau theo tỉ lệ với sự chênh lệch chiết suất giữa hai chất. Nếu ánh sáng truyền từ 
môi trường chiết suất thấp sang môi trường chiết suất cao, nó bị bẻ cong về phía 
pháp tuyến. Tuy nhiên, nếu sóng truyền từ môi trường chiết suất cao sang môi 
trường chiết suất thấp, nó bị bẻ cong ra xa pháp tuyến. Định luật Snell mô tả mối 
quan hệ giữa góc của hai sóng ánh sáng và chiết suất của hai chất liệu có dạng: 
 n1 x sin(θ1) = n2 x sin(θ2) 
 Trong phương trình Snell, n1 là chiết suất của môi trường mà tia sáng tới, còn n2 là 
chiết suất của môi trường mà tia khúc xạ truyền. q1 là góc (so với pháp tuyến) mà tia 
tới chạm mặt phân cách, q2 là góc tia khúc xạ đi ra. 
 Có một số điểm quan trọng có thể thu được từ phương trình Snell. Khi 
n1 < n2 thì góc khúc xạ luôn luôn nhỏ hơn góc tới (bẻ cong về phía pháp tuyến). 
Ngược lại, khi n2 < n1 thì góc khúc xạ luôn luôn lớn hơn góc tới (bẻ cong ra xa pháp 
tuyến). Khi hai chiết suất bằng nhau (n1 = n2) thì hai góc cũng phải bằng nhau, cho 
phép ánh sáng truyền qua mà không khúc xạ. 
 Hình 3. Định luật Snell về hiện tượng khúc xạ 
 Hình 3 minh họa hai trường hợp n1 > n2 và n1 < n2 với góc tới tùy ý bằng 45 độ. Môi 
trường gồm không khí và nước lần lượt có chiết suất là 1,000 và 1,333. Ở bên trái 
hình 3, sóng ánh sáng truyền qua không khí tới mặt nước ở góc 45 độ, và bị khúc xạ 
vào nước ở góc 32 độ so với pháp tuyến. Khi tình huống đảo ngược lại, tia sáng có 
cùng góc tới trong nước bị khúc xạ ở góc 70 độ khi truyền qua không khí. 
 Sắp xếp lại theo một dạng khác, định luật Snell chứng tỏ tỉ số của sin góc tới và sin 
góc khúc xạ bằng một hằng số, n, là tỉ số của vận tốc ánh sáng (hay chiết suất) 
trong hai môi trường. Tỉ số này, n2/n1 được gọi là chiết suất tỉ đối của hai chất: 
 chiết suất tỉ đối = sin(θ1)/sin(θ2) = nr = n2/n1 
Một khía cạnh khác của khái niệm chiết suất được minh họa bên dưới (hình 4) cho 
trường hợp chùm tia sáng truyền từ không khí qua cả thủy tinh và nước và ló ra trở 
lại vào không khí. Chú ý rằng cả hai chùm tia đi vào chất khúc xạ hơn qua góc tới 
như nhau so với pháp tuyến (60 độ), sự khúc xạ trong thủy tinh lớn hơn chừng 6 độ 
so với trong nước do thủy tinh có chiết suất cao hơn. 
 Hình 4. Sự khúc xạ ánh sáng qua thủy tinh và nước 
 Chùm tia bị khúc xạ lúc đi vào, và lại khúc xạ lúc đi ra khỏi chất chiết suất cao, khúc 
xạ theo hướng ngược lại với hướng đi vào. Cả hai chùm ánh sáng đều đi ra với cùng 
góc như khi chúng đi vào, nhưng điểm đi ra lệch nhau dọc theo mặt phân giới vì góc 
truyền của hai chùm tia khác nhau khi mỗi tia truyền trong chất liệu có chiết suất 
cao. Hiệu ứng khúc xạ này rất quan trọng trong việc chế tạo thấu kính dùng điều 
khiển điểm hội tụ chính xác của các tia sáng tạo ảnh. 
 Khúc xạ ánh sáng là một đặc điểm vật lí quan trọng của thấu kính, đặc biệt liên 
quan tới việc chế tạo một thấu kính đơn lẻ hoặc một hệ thấu kính. Ở một thấu kính 
lồi đơn giản, sóng ánh sáng phản xạ từ vật thể được thu gom bởi thấu kính và khúc 
xạ về phía trục chính để hội tụ vào tiêu điểm phía sau (hình 5). Vị trí tương đối của 
vật so với tiêu điểm phía trước của thấu kính xác định cách vật được tạo ảnh. Nếu 
vật nằm phía ngoài khoảng cách hai lần tiêu cự tính từ thấu kính ra thì nó trông nhỏ 
hơn và bị lộn ngược và phải được tạo ảnh bằng một thấu kính nữa để phóng to kích 
thước. Tuy nhiên, khi vật ở gần thấu kính hơn so với tiêu điểm phía trước, thì ảnh 
xuất hiện thẳng đứng và lớn hơn, như có thể dễ dàng chứng minh bằng một cái kính 
lúp đơn giản. 
 Hình 5. Sự tạo ảnh ở thấu kính lồi 
 Một số hiện tượng có nguyên nhân từ sự khúc xạ ánh sáng thường gặp trong cuộc 
sống hàng ngày. Một trong những hiện tượng phổ biến nhất là kinh nghiệm mà nhiều 
người đã từng trải qua khi cố gắng tiến sát tới và chạm tay vào một vật gì đó chìm 
trong nước. Vật nằm trong nước luôn trông có vẻ có chiều sâu khác với chiều sâu 
thật sự của nó, do sự khúc xạ ánh sáng khi chúng truyền từ nước vào không khí. Mắt 
và não người lần theo các tia sáng trở lại nước như thể chúng không bị khúc xạ, mà 
truyền đến từ một vật nằm trên đường thẳng, tạo ra ảnh ảo của vật nằm ở chiều sâu 
cạn hơn. 
 Hiện tượng này được minh họa tỉ mỉ bởi ảo giác, tạo ra bằng hiệu ứng khúc xạ, về 
chiều sâu thực sự của một con cá nằm trong nước nông khi nhìn từ bờ hồ hoặc bể cá 
(hình 6). Khi chúng ta nhìn xuyên qua nước để quan sát cá lội xung quanh bể, chúng 
hình như ở gần mặt nước hơn so với thực tế. Mặt khác, từ điểm nhìn của con cá, thế 
giới xuất hiện bị méo mó và bị nén lại phía trên mặt nước do ảnh ảo tạo ra bởi sự 
khúc xạ của ánh sáng phản xạ và truyền qua đi tới mắt cá. Trong thực tế, vì khúc xạ 
nên người đi câu ở trên bờ hồ trông sẽ xa hơn so với cá (từ điểm nhìn của cá) so với 
khoảng cách thực tế. 
 Hình 6. Ảnh ảo quan sát thấy do khúc xạ 
 Hiện tượng này có thể dùng để xác định chiết suất của chất lỏng bằng kính hiển vi 
quang học. Một lỗ phẳng có khả năng giữ chất lỏng có đánh dấu (hoặc chia độ) đặt 
trên bề mặt thủy tinh bên trong được chế tạo (hoặc mua) dùng cho thí nghiệm này. 
Một trong các thị kính của kính hiển vi phải có mặt kẻ ô đánh dấu nằm giữa mặt 
phẳng ảnh chính dùng để đo bề rộng đường đánh dấu trong lỗ phẳng. Trước khi cho 
chất lỏng có chiết suất chưa biết vào trong lỗ, kính hiển vi tập trung vào chỗ đánh 
dấu tại đáy lỗ và đo vị trí đánh dấu trên mặt kẻ ô được lưu ý. Tiếp theo, cho một 
lượng nhỏ chất lỏng vào lỗ và kính hiển vi tập trung vào nơi đánh dấu (qua chất 
lỏng) và tiến hành một phép đo mới. Sau cùng, kính hiển vi tập trung lên mặt chất 
lỏng, và đọc giá trị thứ ba bằng cách đo vị trí điểm đánh dấu trên mặt kẻ ô. Chiết 
suất của chất lỏng chưa biết có thể được tính bằng phương trình sau: 
 chiết suất (n) = D (đo được) / D (biểu kiến) 
trong đó D(đo được) là chiều sâu đo được (từ bề mặt chất lỏng tới vị trí đánh dấu 
trên lỗ trống, không chất lỏng) bằng kính hiển vi, và D(khả kiến) là chiều sâu đo khi 
có và không có chất lỏng. 
 Mặc dù nói chung thì ánh sáng truyền từ một chất này sang chất khác phải chịu sự 
khúc xạ, nhưng có những tình huống mà những nhiễu loạn, như gradient nhiệt, có 
thể tạo ra sự dao động đủ lớn về chiết suất trong một môi trường để phát sinh hiệu 
ứng khúc xạ. Nếu chúng có nhiệt độ chênh lệch đáng kể, thì các lớp không khí chồng 
chất trong khí quyển là nguyên nhân gây ra cái thường được gọi là ảo ảnh, hiện 
tượng trong đó ảnh ảo của một vật được nhìn thấy nằm phía trên hoặc phía dưới của 
vật thật. 
 Sự phân thành lớp không khí nóng và lạnh đặc biệt phổ biến ở khu vực sa mạc, đại 
dương, và mặt đường trải nhựa. Hiệu ứng ảo ảnh thực tế được mường tượng phụ 
thuộc vào lớp không khí lạnh nằm trên lớp không khí nóng, hoặc ngược lại (hình 7a). 
Một loại ảo ảnh xuất hiện dưới dạng ảnh ảo lộn ngược nằm ngay phía dưới vật thật 
và xảy ra khi lớp không khí nóng ở gần mặt đất hoặc mặt nước bị chặn lại bởi lớp 
không khí lạnh, đậm đặc hơn nằm phía trên. Ánh sáng từ vật truyền xuống lớp không 
khí nóng gần kề mặt đất (hoặc mặt nước) bị khúc xạ trở lên phía đường chân trời. 
Tại một số điểm, ánh sáng đạt tới góc tới hạn đối với không khí nóng, và bị bẻ cong 
trở lên bởi sự phản xạ nội toàn phần, kết quả là ảnh ảo xuất hiện phía bên dưới vật. 
 Hình 7. Ảo ảnh và ảnh bóng mờ 
 Một dạng ảo ảnh khác, gọi là bóng mờ, xảy ra khi không khí nóng nằm trên lớp 
không khí lạnh, và thường xuất hiện với những đối tượng kích thước lớn trên mặt 
nước có thể vẫn còn tương đối lạnh khi không khí phía trên nước bị nung nóng vào 
ban ngày (hình 7b). Các tia sáng đi từ vật, như con tàu trên mặt nước, truyền lên 
trên qua không khí lạnh đi vào không khí nóng bị khúc xạ trở xuống hướng về ngang 
tầm nhìn của người quan sát. Khi đó các tia có vẻ xuất phát từ một vật ở phía trên 
và hình như “nổi lờ mờ” phía trên vị trí thực của nó. Thường thì những con tàu trên 
biển ở gần đường chân trời nhìn có vẻ trôi nổi phía trên mặt nước. 
Sự tán sắc của ánh sáng khả kiến 
Mặc dù thường được xem là chuẩn và có giá trị không đổi, nhưng những phép đo cẩn 
thận cho thấy chiết suất của một chất biến thiên theo tần số (và bước sóng) của bức 
xạ, hoặc màu sắc của ánh sáng nhìn thấy. Nói cách khác, một chất có nhiều chiết 
suất có thể khác nhau nhiều, hay ở mức độ đáng kể, khi màu sắc hoặc bước sóng 
của ánh sáng thay đổi. Sự biến thiên này xảy ra với hầu hết các môi trường trong 
suốt và được gọi là sự tán sắc. Mức độ tán sắc biểu hiện bởi một chất nhất định phụ 
thuộc vào mức độ thay đổi theo bước sóng của chiết suất. Với một chất bất kì, khi 
bước sóng ánh sáng tăng thì chiết suất (hay sự bẻ cong ánh sáng) giảm. Nói cách 
khác, ánh sáng màu xanh dương, gồm vùng bước sóng ngắn nhất trong ánh sáng 
khả kiến, bị khúc xạ ở góc lớn hơn đáng kể so với ánh sáng màu đỏ, loại ánh sáng có 
bước sóng dài nhất. Sự tán sắc ánh sáng bởi thủy tinh thường là nguyên nhân gây ra 
sự tách ánh sáng thành các thành phần màu của nó bởi lăng kính. 
Vào cuối thế kỉ 17, Isaac Newton đã tiến hành một loạt thí nghiệm đưa tới khám phá 
của ông về phổ ánh sáng khả kiến, và chứng minh được rằng ánh sáng trắng là hỗn 
hợp của một dải màu sắc có trật tự bắt đầu với màu lam ở một phía, và tiến triển 
qua màu lục, vàng, và cam, cuối cùng kết thúc với ánh sáng đỏ ở đầu bên kia. Làm 
việc trong phòng tối, Newton đã đặt một lăng kính thủy tinh trước một chùm tia sáng 
Mặt Trời ló ra từ lỗ khoan trên màn chắn cửa sổ. Khi ánh sáng Mặt Trời truyền qua 
lăng kính, phổ màu sắc có trật tự được chiếu lên màn hứng đặt phía sau lăng kính. 
 Từ thí nghiệm này, Newton kết luận rằng ánh sáng trắng tạo ra từ hỗn hợp nhiều 
màu sắc, và lăng kính làm trải ra hoặc làm “tán sắc” ánh sáng trắng bằng việc khúc 
xạ mỗi màu sắc ở góc khác nhau sao cho chúng tách ra dễ dàng (hình 8). Newton 
không thể nào chia nhỏ hơn nữa từng màu riêng rẽ, mặc dù ông đã cho truyền một 
màu của ánh sáng tán sắc qua một lăng kính thứ hai. Tuy nhiên, khi ông đặt một 
lăng kính thứ hai rất gần với cái thứ nhất, sao cho tất cả ánh sáng tán sắc đi vào 
lăng kính thứ hai, Newton nhận thấy màu sắc kết hợp lại tạo ra ánh sáng trắng trở 
lại. Kết quả này mang đến bằng chứng thuyết phục cho thấy ánh sáng trắng là hỗn 
hợp phổ màu sắc có thể dễ dàng tách ra và hợp nhất trở lại. 
 Hình 8. Lăng kính tán sắc đều 
 Hiện tượng tán sắc ánh sáng đóng vai trò quan trọng trong nhiều quan trắc đa dạng. 
Cầu vồng xuất hiện khi ánh sáng Mặt Trời bị khúc xạ bởi các giọt nước mưa đang rơi 
qua bầu khí quyển, tạo ra sự hiển thị đẹp ngoạn mục của phổ màu sắc, nhại lại giống 
hệt điều đã chứng minh với lăng kính. Ngoài ra, màu sắc lấp lánh tạo ra bởi những 
viên đá quý được gia công sắc sảo, ví dụ như kim cương, là do ánh sáng trắng bị 
khúc xạ và tán sắc bởi các mặt có góc định vị chính xác. 
 Khi đo chiết suất của một chất trong suốt, bước sóng nhất định sử dụng trong phép 
đo phải đơn nhất. Vì sự tán sắc là hiện tượng phụ thuộc bước sóng, và chiết suất đo 
được sẽ phụ thuộc vào bước sóng của ánh sáng dùng để đo. Bảng 2 phân loại sự tán 
sắc của ánh sáng khả kiến trong những môi trường khác nhau, như đã được chỉ rõ 
bởi sự biến thiên chiết suất đối với ba bước sóng (ba màu) ánh sáng khác nhau. 
 Bảng 2. Sự phụ thuộc của chiết suất vào bước sóng 
 Đỏ 
 Xanh dương Vàng 
 Chất 
 (486.1 nm) (589.3 nm) 
 (656.3 nm) 
 Thủy tinh Crown 1.524 1.517 1.515 
 Thủy tinh Flint 1.639 1.627 1.622 
 Nước 1.337 1.333 1.331 
 Dầu Cargille 1.530 1.520 1.516 
 Carbon Disulfide 1.652 1.628 1.618 
 Bước sóng được sử dụng phổ biến nhất để đo giá trị chiết suất được phát ra bởi đèn natri, 
đặt thành một cặp rất gần nhau, có bước sóng trung bình 589,3nm. Ánh sáng này được 
gọi là phổ vạch D, và đại diện cho ánh sáng màu vàng liệt kê trong bảng 2. Tương tự như 
vậy, phổ vạch F và vạch C tương ứng với bước sóng ánh sáng xanh dương và đỏ (trong 
bảng 2) phát ra bởi hydrogen. Đối với các giá trị cho trong bảng, rõ ràng là việc tăng 
bước sóng ánh sáng từ 486,1nm (màu xanh hoặc vạch F) lên 656,3nm (màu đỏ, hay vạch 
C) tạo ra sự giảm chiết suất của môi trường nhất định. Độ tán sắc có thể định nghĩa một 
cách định lượng, bằng ba bước sóng ánh sáng vàng, xanh dương, và đỏ, như sau: 
 Độ tán sắc = n = (n(D) – 1)/(n(F) – n(C)) 
trong đó n là chiết suất của chất tại bước sóng nhất định xác định bởi D, F và C, biểu 
thị các vạch phổ natri và hydrogen như đã nói ở trên (xem bảng 2). Nhiều yếu tố giữ 
vai trò then chốt trong giá trị tán sắc của các chất liệu khác nhau, bao gồm thành 
phần cơ bản và phân tử, và hình thái học mạng tinh thể. Một số chất rắn vô cơ có độ 
tán sắc cao khác thường, gồm các hợp chất cromate, dicromate, cyanide, vanadate, 
và halide. Các chất hữu cơ cũng có thể đóng góp cho giá trị độ tán sắc cao khi được 
hợp nhất vào những chất liệu nhất định. 
 Tán sắc cũng là nguyên nhân gây ra sự sắc sai, hiện tượng phát sinh từ sự thay đổi 
chiết suất theo bước sóng. Khi ánh sáng trắng truyền qua một thấu kính lồi đơn lẻ, 
một vài tiêu điểm phát sinh ở rất gần nhau, ứng với sự chênh lệch chiết suất không 
lớn lắm của các bước sóng thành phần. Hiệu ứng này có xu hướng tạo ra quầng màu 
(đỏ hoặc xanh, phụ thuộc vào tiêu điểm) bao quanh ảnh của vật. Việc hiệu chỉnh 
hiện tượng sắc sai này được thực hiện bằng việc kết hợp hai hoặc nhiều thành phần 
thấu kính cấu tạo từ loại vật liệu có tính chất tán sắc khác nhau. Một thí dụ tốt là hệ 
thấu kính kép tiêu sắc chế tạo từ hai thành phần riêng rẽ bằng cả thủy tinh crown và 
thủy tinh flint. 
Góc phản xạ tới hạn 
 Một khái niệm quan trọng trong kính hiển vi quang học là góc phản xạ tới hạn, yếu 
tố cần thiết để xem xét khi nào thì chọn dùng vật kính khô, khi nào thì chọn dùng 
vật kính ngâm trong dầu, để quan sát mẫu vật ở độ phóng đại cao. Lúc truyền qua 
môi trường có chiết suất cao đi vào môi trường có chiết suất thấp, đường đi của sóng 
ánh sáng được xác định bởi góc tới so với ranh giới giữa hai môi trường. Nếu góc tới 
tăng vượt quá một giá trị nào đó (phụ thuộc vào chiết suất của hai môi trường), nó 
sẽ đạt tới một điểm mà ở đó góc là đủ lớn sao cho không có ánh sáng nào bị khúc xạ 
vào môi trường có chiết suất thấp, như minh họa trong hình 9. Trong hình này, từng 
tia sáng được biểu diễn bằng mũi tên màu đỏ hoặc màu vàng đi từ môi trường có 
chiết suất cao (n2) sang môi trường có chiết suất thấp (n1). Góc tới đối với từng tia 
sáng được kí hiệu là i, và góc khúc xạ được kí hiệu là r. Bốn tia sáng màu vàng có 
góc tới (i) đủ nhỏ nên cho phép chúng truyền qua mặt phân giới giữa hai môi trường. 
Tuy nhiên, hai tia sáng màu đỏ có góc tới vượt quá góc phản xạ tới hạn (khoảng 41 
độ, đối với ví dụ nước và không khí) và bị phản xạ hoặc theo ranh giới giữa hai môi 
trường hoặc quay trở lại môi trường có chiết suất cao. 
 Hiện tượng góc tới hạn xảy ra khi góc khúc xạ (góc r trong hình 9) trở nên bằng 90 
độ và định luật Snell suy biến thành 
 sin(q) = n1/n2 
trong đó q bây giờ gọi là góc tới hạn (trong hình kí hiệu là c). Nếu như môi trường có 
chiết suất thấp là không khí (n = 1,00) thì phương trình suy biến thành 
 sin c = 1/n2 
 Hình 9. Sự phản xạ ở góc tới hạn 
 Khi góc tới hạn bị vượt quá đối với một sóng ánh sáng nhất định, nó biểu hiện sự 
phản xạ nội toàn phần trở lại môi trường đó. Thông thường thì môi trường chiết suất 
cao được xem là môi trường bên trong, vì không khí (có chiết suất bằng 1,0) trong 
đa số trường hợp là môi trường bao xung quanh, hay môi trường bên ngoài. Khái 
niệm này đặc biệt quan trọng đối với kính hiển vi quang học khi cố gắng tạo ảnh mẫu 
vật với môi trường không phải không khí nằm giữa kính bọc ngoài và vật kính phía 
trước. Môi trường ngâm thông dụng nhất (ngoài không khí) là loại dầu chuyên dụng 
có chiết suất bằng với chiết suất của thủy tinh dùng làm vật kính và kính bao ngoài. 
 Các quang cụ khác nhau, từ kính hiển vi, kính thiên văn, cho tới camera, dụng cụ 
tích điện kép, máy chiếu video, và cả mắt người, đều hoạt động dựa trên cơ sở là 
ánh sáng có thể bị hội tụ, khúc xạ và phản xạ. Sự khúc xạ ánh sáng tạo ra nhiều 
hiện tượng đa dạng, như ảo ảnh, cầu vồng, và những sự chiếu sáng kì lạ như làm 
cho con cá có vẻ như đang bơi trong nước cạn hơn trong thực tế. Sự khúc xạ cũng 
làm cho miệng chai bia thành mỏng trông có vẻ đầy hơn thực tế, và dối gạt chúng ta 
thấy rằng Mặt Trời lặn muộn hơn một vài phút so với thực tế nó đã lặn. Hàng triệu 
con người đã và đang sử dụng hệ số khúc xạ để hiệu chỉnh thị lực khiếm khuyết bằng 
kính keo mắt và kính tiếp xúc, cho phép họ nhìn thấy thế giới rõ ràng hơn. Bằng việc 
tìm hiểu những tính chất này của ánh sáng, và cách thức điều khiển chúng, chúng ta 
có thể quan sát được những chi tiết không thể nhìn thấy bằng mắt trần, cho dù là 
chúng được đặt trên bàn soi hiển vi hay trên một thiên hà xa xôi nào đó. 
Tác giả: Thomas J.Fellers, Micheal Davidson ( 
[email protected] )