Philippe-Alexandre Le Brun de Charmetteslà sửgia đầu tiên viết một cuốn sách 
hoàn chỉnh vềJoan d'Arc
[37]
năm 1817, trong nỗlực nhằm khôi phục danh tiếng 
của gia đình cô. Ông trởnên quan tâm vềJoan khi nước Pháp vẫn còn phải nỗlực 
tìm bản sắc của mình sau cuộc Cách mạng Pháp chiến tranh Napoleon. Đặc trưng 
quốc gia của Pháp khi ấy là tìm kiếm một anh hùng chân chính, không có tai tiếng. 
Với tư cách một người ủng hộnhiệt thành nhà vua và đất nước, Joan d'Arc là một 
hình mẫu có thểchấp nhận được với những người theo đường lối bảo hoàng. Là 
một người yêu nước và là con gái của một gia đình bình dân, cô được xem như 
hìnhtượng ban đầu của những chiến sỹtình nguyện thuộc tầng lớp dưới đáy của 
xã hội, (the soldats de l'an II), những người đã anh dũng chiến đấu và chiến thắng 
cho cuộc cách mạng Pháp năm 1802, và như vậy có thểđược xem như hình tượng 
của một người Cộng hòa.Là một người tửvì đạo, cô rất được lòng giới giáo dân 
Công giáo mộđạo. Cô được phong Thánhnăm 1920 bởi Đức giáo hoàng 
Bênêdictô XV. Cuốn Orleanidecủa De Charmette, ngày nay đã bịquên lãng, là 
một ví dụvềviệc người ta tạo ra một "đặc trưng quốc gia", giống như các nhà văn 
Virgil(với cuốn Aeneid), hay Camoens(cuốn Lusiad) đã làm cho La Mã và Bồ
Đào Nha. 
              
                                            
                                
            
 
            
                 25 trang
25 trang | 
Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 1970 | Lượt tải: 0 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang nội dung tài liệu Bài thảo luận Jeanne d'Arc, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
exandre Le Brun de Charmettes là sử gia đầu tiên viết một cuốn sách 
hoàn chỉnh về Joan d'Arc[37] năm 1817, trong nỗ lực nhằm khôi phục danh tiếng 
của gia đình cô. Ông trở nên quan tâm về Joan khi nước Pháp vẫn còn phải nỗ lực 
tìm bản sắc của mình sau cuộc Cách mạng Pháp chiến tranh Napoleon. Đặc trưng 
quốc gia của Pháp khi ấy là tìm kiếm một anh hùng chân chính, không có tai tiếng. 
Với tư cách một người ủng hộ nhiệt thành nhà vua và đất nước, Joan d'Arc là một 
hình mẫu có thể chấp nhận được với những người theo đường lối bảo hoàng. Là 
một người yêu nước và là con gái của một gia đình bình dân, cô được xem như 
hình tượng ban đầu của những chiến sỹ tình nguyện thuộc tầng lớp dưới đáy của 
xã hội, (the soldats de l'an II), những người đã anh dũng chiến đấu và chiến thắng 
cho cuộc cách mạng Pháp năm 1802, và như vậy có thể được xem như hình tượng 
của một người Cộng hòa. Là một người tử vì đạo, cô rất được lòng giới giáo dân 
Công giáo mộ đạo. Cô được phong Thánh năm 1920 bởi Đức giáo hoàng 
Bênêdictô XV. Cuốn Orleanide của De Charmette, ngày nay đã bị quên lãng, là 
một ví dụ về việc người ta tạo ra một "đặc trưng quốc gia", giống như các nhà văn 
Virgil (với cuốn Aeneid), hay Camoens (cuốn Lusiad) đã làm cho La Mã và Bồ 
Đào Nha. 
[ ] Đoạn kết cuộc chiến 
Cuộc chiến tranh trăm năm còn tiếp tục kéo dài thêm 22 năm kể từ ngày cô mất. 
Charles VII giữ được địa vị vua chính thống của Pháp, dù phe đối địch với ông 
làm lễ đăng quang cho Henry VI tháng 12 năm 1431, khi cậu bé tròn 10 tuổi. 
Trước khi nước Anh kịp tái tổ chức lực lượng chỉ huy và đạo quân cung thủ dùng 
trường cung, bị tiêu diệt năm 1429, họ mất đi đồng minh Burgundy sau Hòa ước 
Arras năm 1435. Quận công Bedford cũng qua đời cùng năm đó, và Henry VI trở 
thành vị vua thiếu niên trẻ nhất của Anh cai trị không có nhiếp chính, và sự non 
yếu của ông có lẽ là lý do quan trọng nhất khiến cuộc chiến chấm dứt. Sử gia 
Kelly DeVries cho rằng chiến thuật tấn công bằng đại bác và tập kích vỗ mặt mà 
Joan d'Arc sử dụng có ảnh hưởng đến chiến thuật mà quân Pháp sử dụng cho tới 
hết chiến tranh.[38] 
[ ] Minh oan và vinh danh 
Joan d'Arc trở thành một nhân vật gần như huyền thoại trong suốt bốn thế kỷ tiếp 
theo. Nguồn thông tin chính về cô đến từ các bản kỷ yếu, năm bản chép tay về 
phiên tòa xét xử cô được tìm thấy trong đống tư liệu cổ vào thế kỷ 19. Không lâu 
sau đó, các sử gia tìm được toàn bộ bản ghi về phiên tòa minh oan cho cô, trong 
đó bao gồm lời chứng từ 115 nhân chứng, và nguyên bản tiếng Pháp của bản thảo 
tiếng Latin của phiên tòa xét xử cô. Nhiều bức thư đương thời cũng được tìm thấy, 
ba trong số đó mang chữ ký "Jehanne", với nét chữ run run của một người đang 
tập viết.[39] Nguồn tư liệu phong phú bất ngờ này là lý do để DeVries phải thốt lên, 
"Không có nhân vật nào từ thời Trung Cổ, đàn ông hay phụ nữ, lại được quan tâm 
nghiên cứu đến như thế".[40] 
Chữ ký trong lá thư cô đọc cho người chép. 
Joan d'Arc xuất thân từ một làng quê hẻo lánh, chỉ là một cô thôn nữ thất học mà 
nổi lên như một nhân vật xuất chúng khi còn chưa quá tuổi thiếu niên. Cuộc chiến 
tranh giành ngôi giữa vua Anh và vua Pháp dựa trên bộ luật Salic cổ kéo dài đằng 
đẳng, sự xuất hiện của cô mang lại ý nghĩa cho câu hỏi "Liệu có nên đuổi nhà vua 
khỏi vương quốc; và liệu chúng ta có trở thành người Anh?"[15] Theo Stephen 
Richey, "Cô biến một cuộc chiến giành ngai vàng giữa hai triều đại, khiến nhân 
dân trở nên vô cảm vì mất mát, thành một cuộc chiến tranh ái quốc được nhân dân 
ủng hộ."[17] Theo Richey: 
"Những người quan tâm đến cô trong suốt năm thế kỷ sau đó tìm cách gán cho cô 
đủ loại phẩm chất: cuồng tín ma quỉ, tâm linh huyền bí, ngây thơ và bị sử dụng 
một cách bi thảm bởi những kẻ có thế lực, người sáng lập và biểu tượng của chủ 
nghĩa ái quốc hiện đại, nữ anh hùng được yêu quí, nữ thánh. Cô kiên định, dù bị 
đe dọa tra tấn và chết trên giàn hỏa, rằng mình được dẫn dắt bởi giọng nói của 
Thượng Đế. Dù có thế nào đi chăng nữa, thành quả mà cô gặt hái được khiến 
người nghe không khỏi lắc đầu kinh ngạc."[17] 
Năm 1452, trong một cuộc điều tra, Nhà Thờ tuyên bố một vở kịch tôn giáo để 
tưởng niệm cô tại Orléans có giá trị như một đặc ân hành hương tới đất thánh. Cô 
trở thành biểu tượng cho Liên minh Công giáo (Pháp) thời thế kỷ 16. Ngài Félix 
Dupanloup, Giám mục xứ Orléans từ 1849 tới 1878 là người đi đầu trong nỗ lực 
phong thánh cho cô, nhưng ông không còn sống để thấy điều đó trở thành hiện 
thực. 
Lá cờ chính phủ lưu vong của Charles de Gaulle thời Đệ nhị thế chiến. Phong trào 
kháng chiến Pháp sử dụng cây Thập tự Lorraine như biểu tượng gợi nhớ đến Joan 
of Arc. 
Người Công giáo truyền thống tại Pháp và các nơi khác xem cô như biểu hiện của 
nguồn cảm hứng, và so sánh việc rút phép thông công Tổng giám mục Marcel 
Lefebvre năm 1988 (người sáng lập ra Hội thánh Pius X và người bất đồng với các 
cải cách Vatican II) với việc cô bị rút phép thông công. Ba con tàu của Hải quân 
Pháp được đặt theo tên cô, gồm cả hàng không mẫu hạm cho máy bay trực thăng 
Jeanne d'Arc (R 97) nay vẫn còn hoạt động. 
[ ] Chú thích 
1. ^ Phần lớn các bản tiểu sử đều ghi là cô sinh ngày 6 tháng 1, nhưng thực ra 
cô chỉ ước đoán ngày sinh của mình. Phần lớn người dự phiên tòa giải oan cho cô 
cũng chỉ ước tính tuổi của cô, mặc dù trong số đó có cả cha và mẹ đỡ đầu cô. 
Ngày sinh 6 tháng 1 chỉ dựa trên một nguồn duy nhất là bức thư từ Huân tước 
Perceval de Boullainvilliers ngày 21 tháng 7 năm 1429 (xem Pernoud Joan of Arc 
By Herself and Her Witnesses, trang 98: "Boulainvilliers cho biết cô sinh tại 
Domrémy, và cho biết chính xác ngày sinh, có lẽ xác thực, nói rằng cô sinh vào 
đêm Epiphany, 6 tháng 1"). Boulainvilliers tuy nhiên lại không xuất xứ từ 
Domrémy. Sự kiện này không được ghi lại. Việc ghi chép ngày sinh giáo dân 
không có dòng dõi quí tộc chỉ diễn ra vài thế hệ sau đó. 
2. ^ DeVries, trang 27–28. 
3. ^ DeVries, trang 15–19. 
4. ^ Pernoud and Clin, trang 167. 
5. ^ DeVries, trang 24. 
6. ^ Pernoud and Clin, trang 188–189. 
7. ^ DeVries, trang 24, 26. 
8. ^ Pernoud and Clin, trang 10. 
9. ^ DeVries, trang 28. 
10. ^ Jacques d'Arc (1380–1440) là nông dân xứ Domremy và cũng là người 
thu thuế và chỉ huy dân quân của làng. Ông cưới bà Isabelle de Vouthon (1387–
1468), còn gọi là Romée, năm 1405. Các người con khác của họ gồm có 
Jacquemin, Jean, Pierre và Catherine. Vua Pháp Charles VII phong tước cho gia 
đình Jacques và Isabelle ngày 29 tháng 12 năm 1429; Sở Bạ ghi nhận gia đình 
được phong quí tộc ngày 20 tháng 1 năm 1430. Gia đình được phép thay họ bằng 
tước quí tộc du Lys. 
11. ^ Condemnation trial, trang 37.[1] (Truy cập 23 tháng 3 năm 2006) 
12. ^ Pernoud and Clin, trang 221. 
13. ^ Condemnation trial, trang 58–59.[2] (Truy cập 23 tháng 3 năm 2006) 
14. ^ DeVries, trang 37–40. 
15. ^ a b Nullification trial testimony of Jean de Metz.[3] (Truy cập 12 tháng 2 
năm 2006) 
16. ^ Oliphant, chương 2.[4] (Truy cập 12 tháng 2 năm 2006) 
17. ^ a b c d Richey, trang 4. 
18. ^ Richey, "Joan of Arc: A Military Appreciation".[5] (Truy cập 12 tháng 2 
năm 2006) 
19. ^ Lịch sử và các tác phẩm hư cấu thường gọi ông là bá tước Dunois, là 
danh vị ông được ban sau khi Joan chết. Khi cô còn sống, người ta gọi ông là Gã 
con hoang xứ Orléans, được coi như một tên gọi danh dự, vì nó có nghĩa là ông là 
anh em thúc bá với vua Charles VII, tên "Jean d'Orleans" không chính xác bằng, 
xem Pernoud and Clin, trang 180–181. 
20. ^ Perroy, trang 283. 
21. ^ Pernoud and Clin, trang 230. 
22. ^ DeVries, pp. 74–83 
23. ^ Những người Công giáo một đạo coi đây là bằng chứng thiên mệnh của 
cô. Thành công trong việc phá vây cho Orleons khiến cô giành được sự ủng hộ từ 
nhiều tăng lữ có thế lực như Tổng giám mục Embrun và nhà thần học Jean Gerson, 
là những người viết những bản luận thuyết thần học ngay sau khi sự kiện này diễn 
ra. 
24. ^ DeVries, trang 96–97. 
25. ^ Phiên tòa phục hồi danh dự, Công tước xứ Alençon.[6] (Truy cập 12 
tháng 2 năm 2006) 
26. ^ DeVries, trang 114–115. 
27. ^ DeVries, trang 122–126. 
28. ^ Lucie-Smith, trang 156–160. 
29. ^ DeVries, trang 134. 
30. ^ Các cáo buộc kể từ mưu toan vặt vãnh cho đến thóa mạ thậm tệ. Xem 
Gower, chương 4.[7] (Truy cập 12 tháng 2 năm 2006) hoặc Pernoud and Clin, 
trang 78–80; DeVries, trang 135; và Oliphant, chương 6. [8] (Truy cập 12 tháng 2 
năm 2006) 
31. ^ DeVries, trang 161–170. 
32. ^ "Joan of Arc, Saint." Encyclopædia Britannica. 2007. Encyclopædia 
Britannica Online Library Edition. 12 tháng 9 năm 2007 
. 
33. ^ Pernoud, trang 220, trích dẫn lời chứng của các thầy tu Martin Ladvenu 
và Isambart de la Pierre. 
34. ^ Phiên tòa phục hồi danh dự, lời chứng của Jean Massieu.[9] (Truy cập 12 
tháng 2 năm 2006) 
35. ^ Tháng 2 năm 2006, một toán giám định pháp y tiến hành cuộc thẩm tra 
kéo dài sáu tháng để khám nghiệm xương và da di hài tại viện bảo tàng Chinon, 
theo lời đồn là từ di hài cô. Cuộc khám nghiệm không xác định được kết quả chính 
xác, nhưng cũng qua đó phòng ngừa giả mạo thông gia giám định các-bon và kiểm 
tra giới tính.[10] (Truy cập 1 tháng 3 năm 2006) Một báo cáo tạm thời cho biết 
những di vật này có lẽ không thuộc về cô.[11] (Truy cập 17 tháng 12 năm 2006) 
36. ^ Pernoud, trang 233. 
37. ^ Histoire de Jeanne d`Arc by P.A Le Brun de Charmettes-Tome1 Tome2 
Tome3 Tome4 
38. ^ DeVries, trang 179–180. 
39. ^ Pernoud and Clin, trang 247–264. 
40. ^ DeVries trong "Fresh Verdicts on Joan of Arc," biên soạn Bonnie 
Wheeler, trang 3. 
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
 ls_phap_19__9601.pdf ls_phap_19__9601.pdf